Hà Hạ không nghĩ tới điều này, Hà Thụ Quốc vừa giải thích là cô đã hiểu ngay.
Ý tưởng của mình có thể giúp ích cho gia đình, Hà Hạ vô cùng cam tâm tình nguyện: “Cha, cha quyết định vậy đi.”
Hà Thụ Quốc cười híp mắt, gật đầu, sau đó ông lại nhìn kỹ cái ghế sô pha lần nữa, rồi nói với Hà Hạ: “Đặt cái ghế sô pha này ra gian nhà chính trước, đợi ngày mai cha mua lại cho con một chiếc.”
Hà Hạ gật đầu một cái, Hà Thụ Quốc nhớ tới việc trong thôn của ông sắp có mấy gia đình phải kết hôn, thế nên ông đã ngồi không yên, đi đi lại lại rồi đi ra ngoài.
Không bao lâu sau, ông dẫn người về nhà xem ghế sô pha, có một gia đình sắp có con trai cưới vợ ở trên thị trấn, trong thời gian này họ đang chuẩn bị lễ vật đám hỏi, nhưng muốn mua bốn món vật dụng thì ngoài phải có tiền ra, còn cần có phiếu, cả nhà bọn họ đã phải mất tận hai tháng mới tìm được một phiếu xe đạp.
Gia thế của nhà thông gia giàu, nên nhà bọn họ đang sầu vì lễ vật đám hỏi vẫn chưa đủ thể diện, khi thấy ghế sô pha mà Hà Thụ Quốc làm khá đẹp, vật liệu làm cũng đơn giản, thì họ lập tức đặt hai chiếc.
Có khách làm ăn tới cửa, Hà Thụ Quốc cười híp mắt rồi gật đầu, sau đó ông hỏi: “Anh Đại Thành, anh xem ghế sô pha dùng vật liệu của bên anh hay là bên tôi đây?”
Anh Đại Thành suy tính một hồi rồi nói: “Bên ông đi.”
“Được, vậy anh trả mười đồng cho một chiếc ghế sô pha được không? Mà khoan hãy trả trước số tiền này, đợi bên tôi làm xong sẽ để anh tới xem thử, nếu như anh thích nó thì đưa thêm tiền, nếu anh không thích thì nhà chúng tôi sẽ giữ lại để ngồi.”
Hồ Đại Thành đồng ý.
Mặc dù những nhà khác cũng muốn có ghế sô pha, nhưng họ vẫn chưa quyết định được, mọi người ngồi ở trên ghế sô pha nói chuyện một lúc, còn Hà Hạ thì đặt một cái bàn vuông ở trước ghế sô pha để rót cho bọn họ một bình trà.
Trà của nhà Hà Hạ là loại trà dại do ông cụ Hà nhà cô tự mình lên núi hái xuống, mùi thơm thoang thoảng, mùi vị có hơi đắng, sau đắng là ngọt. Sau khi pha trà xong thì trà Hà Hạ đi ra gian nhà chính, cô nhìn túi trà dại ở trong nhà bếp rồi rơi vào trầm tư.
Lúc vị khách mà Hà Thụ Quốc mời vào trong gian nhà chính chuẩn bị đi ăn cơm trưa, thì nhà Hà Hạ cũng bắt đầu dọn cơm trưa. Buổi trưa có hai bữa cơm là cơm và hạt bắp, Hà Hạ xào thêm một dĩa cải xanh và một dĩa khoai tây chiên.
Không có thịt.
Cơm nước xong xuôi, Quan Quỳnh Anh thu dọn chén đĩa và rửa chén, Hà Hạ đi tới phòng của Bành Văn Tuệ để tìm Bành Văn Tuệ.
Bành Văn Tuệ đang ngồi may lại bộ quần áo bị hỏng cho Hà Thụ Quốc. Hà Hạ đi tới bên cạnh bà và ngồi xuống: “Mẹ, con muốn đứng ở ga thị trấn để bán trứng luộc trong nước trà.”
Bàn tay đang may quần áo của Bành Văn Tuệ khẽ khựng lại: “Con nói gì?”
Hà Hạ lặp lại một lần nữa, cô sợ Bành Văn Tuệ không đồng ý, nên lại nói tiếp: “Mẹ, bây giờ con đã ly hôn về sống ở nhà, người ta thì không nói, nhưng chắc chắn là trong lòng chị dâu có ý kiến.”
“Hơn nữa, ở chuyến đi tới tỉnh phía đông, con cũng đã tiêu hết tiền tiết kiệm bao nhiêu năm qua rồi. Con cũng đã là người được gả ra ngoài rồi, thật sự con không còn mặt mũi nào để hỏi tiền cha mẹ.”
“Trong khoảng thời gian ngắn, cũng chẳng có ai thèm lấy con, nên com muốn buôn bán nhỏ lẻ ở nhà ga thị trấn, luộc ngô và luộc trứng trong nước trà để bán, mặc dù không kiếm được nhiều tiền, nhưng số tiền nhỏ lẻ thì chắc chắn con có thể kiếm được.”
“Đến lúc đó, con có thể đóng tiền ăn uống hàng tháng, chẳng ai có thể bắt lỗi con.”
Bành Văn Tuệ nghe đến đây, thì bà không thể thốt ra được những lời phản bác đã đến miệng nữa.
Hà Hạ thấy bà không lên tiếng ngăn cản ngay từ đầu, nên cô lại nói tiếp: “Huống chi thôn của chúng ta cách thị trấn cũng khá gần, chỉ cần đi bộ hơn mười phút đã đến rồi, đường quen, nên con sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.”
Bành Văn Tuệ im lặng một hồi lâu: “Con để mẹ suy nghĩ một chút nữa.”
Hà Hạ biết chuyện này không thể quá gấp gấp, nên cô quay sang nói chuyện khác với Bành Văn Tuệ.
Bành Văn Tuệ chất chứa nhiều tâm sự trong lòng, sau khi Hà Hạ đi, Hà Thụ Quốc quay lại, Bành Văn Tuệ lập tức nói chuyện này với Hà Thụ Quốc.
Hà Thụ Quốc nghe xong, ông rút một điếu thuốc, rồi nói với Bành Văn Tuệ: “Từ nhỏ là con gái của chúng ta đã mạnh mẽ như thế rồi. Cứ như vậy mà về nhà ở, người ta chắc chắn sẽ nói con bé, mặc dù con bé không nghe, nhưng hẳn là trong lòng con bé cũng sẽ cảm thấy không thoải mái. Hơn nữa, con bé nói cũng có lý, nếu con bé đã muốn buôn bán thì cứ để cho con bé làm đi, vừa hay khoảng thời gian này ở ruộng cũng không có nhiều việc lắm, bà cũng có thể giúp đỡ con bé một chút.”