Cô mở cửa sân ra, vừa quay người lại thì nhìn thấy hai người Hà Thụ Quốc và Bành Văn Tuệ đều đã dậy, Hà Thụ Quốc kéo xe, Bành Văn Tuệ ở bên cạnh nhỏ giọng hét bảo ông chậm chút.
Bành Văn Tuệ nói với Hà Hạ: “Cha con không yên tâm con ra ngoài sớm như vậy, nhất định muốn đi xem xem.”
Hà Thụ Quốc cũng không phản bác lời nói của Bành Văn Tuệ, chỉ nói: “Chúng ta đi thôi. Không còn sớm nữa rồi.”
Trời đã tờ mờ sáng, Hà Hạ nghẹn ngào đáp một tiếng.
Hà Thụ Quốc kéo xe ra cửa trước, Bành Văn Tuệ đỡ xe ra cửa cùng, Hà Hạ đi theo phía sau bọn họ, mượn ánh sáng yếu ớt, bọn họ càng đi càng xa. Hà Hạ đóng cửa sân lại, chạy chậm đuổi theo bọn họ. Tâm tình cũng trở nên vui tươi hơn.
Có thể trùng sinh một lần, có thể lại làm con của Hà Thụ Quốc và Bành Văn Tuệ, thật tốt.
Sau khi mấy người Hà Hạ đi rồi, phòng Hà Hoằng Nghĩa cũng sáng đèn, Quan Quỳnh Anh ngồi dậy từ trên giường, đẩy đẩy chồng còn ngủ bên cạnh: “Hoằng Nghĩa, anh nhìn cha mẹ anh xem, em gái anh chỉ là đi đứng bên cạnh bán trứng luộc trong nước trà mà còn không yên tâm cái này, không yên lòng cái kia, lại còn cùng nhau đưa đi nữa chứ.”
Hà Hoằng Nghĩa đang ngủ say bị đánh thức vốn dĩ đã khó chịu, nghe Quan Quỳnh Anh nói như vậy, tính tình tức giận khi bị đánh thức lập tức bị kích thích ra.
“Chính em cũng đã nói, đó là cha mẹ anh, em gái anh, em gái anh là con ruột của cha mẹ anh, bọn họ không thương em gái anh thì thương ai chứ?”
Hà Hoằng Nghĩa cảm thấy từ khi em gái mình ly hôn trở về nhà thì vợ mình càng ngày càng hẹp hòi so đo, cái gì cũng muốn so sánh. Đây cũng không phải là lần đầu tiên Quan Quỳnh Anh nói những lời tương tự với anh ấy, Hà Hoằng Nghĩa phiền lòng không thôi, nói xong, anh trở mình ngủ tiếp.
Một đống lời oán trách của Quan Quỳnh Anh còn mắc trong bụng, làm sao cũng không phát tác ra được.
Dưới sự hộ tống của cha mẹ, Hà Hạ đã đến ga xe ở trấn trên.
Ga xe ở trấn trên của bọn họ không lớn, nhưng trong này có rất nhiều xe đường dài đỗ lại, cũng coi như có kha khá lưu lượng khách.
Ở bên ngoài cửa ga trụi lủi, không có bất kỳ sạp hàng hay tiệm nhỏ nào cả, vô cùng khác với tình cảnh còn có người bán trái cây ở ga xe thị trấn.
Hà Thụ Quốc giúp Hà Hạ chống sạp hàng lên, Hà Hạ liền đi tìm nhà vệ sinh với Bành Văn Tuệ. Hà Thụ Quốc đứng ở cửa bận rộn chuyển lên chuyển xuống, không lâu sau, có một hành khách đợi xe cả nửa đêm đi tới.
“Bác à, chỗ này của mấy người bán cái gì vậy?”
Hà Thụ Quốc bê nồi tây lên lò, nghe có người đang nói chuyện với ông, ông ngẩng đầu lên, nhìn thấy là một người mặc âu phục, đầu tóc chải chuốt, có chút cẩn trọng.
“Chúng tôi bán trứng luộc trong nước trà.” Hà Thụ Quốc mở nắp nồi ra, một mùi hương cam thuần của hoa hồi lẫn vào mùi thanh mát của lá trà bay ra ngoài.
Ngửi thấy mùi thơm này, làm cho những người chờ xe lâu như vậy bụng kêu òng ọc.
Những người đang tới hỏi chuyện ở gần cái nồi, ngửi thấy mùi này, lại nhìn trứng gà màu nâu ngâm ở trong nước chát.
“Bao nhiêu tiền một quả?”
“Một hào hai quả, không cần phiếu.” Bây giờ muốn mua ở Cung Tiêu Xã, có phiếu thì hai hào rưỡi nửa cân, còn không có phiếu giá cả có thể lên đến hơn bốn hào nửa cân. Bây giờ trứng gà cũng nhỏ, nửa cân trứng gà cũng có từ tám đến mười quả.
Hà Thụ Quốc nói giá tiền xong thì có hơi thấp thỏm, ông cảm thấy giá tiền Hà Hạ định ra quá đắt, sợ người ta không mua.
Người trẻ tuổi tới mua trứng gà là công nhân đi làm trong xưởng ở thị trấn, năm nay anh ta được tăng một chút tiền lương, từ ba mươi tư tăng đến năm mươi đồng. Nhưng anh ta vẫn cảm thấy tiêu hai hào để mua hai quả trứng gà luộc trong nước trà có hơi đắt.
“Bác, có thể bán rẻ chút hay không?”
Hà Thụ Quốc xoa xoa tay, nói: “Đồng chí, giá tiền này không thể bớt được nữa. Chúng tôi cũng chỉ là người buôn bán vất vả, cậu nhìn trà và mấy nguyên liệu này xem, đều phải dùng tiền. Một hào hai quả trứng gà không đắt đâu. Trứng gà này là con gái tôi nấu, tay nghề nó tốt lắm, làm món gì cũng ngon, mùi vị món trứng luộc trong nước trà của nó cũng sẽ không kém.” Hà Thụ Quốc vốn cũng không phải là người đàn ông biết ăn nói, có thể nói ra nhiều lời khuyên nhủ như vậy đã là kết quả ông vắt hết đầu óc ra rồi.
Khách hàng để kiểu tóc vuốt ngược kia do dự một hồi, nghĩ đến lát nữa ngồi xe hơn một tiếng mới có thể về đến nhà, trên đường lại chẳng có đồ ăn gì, mà xe của bọn họ lại sắp tới nơi rồi, mà chờ quán cơm ở trấn trên mở cửa rồi mới ăn sáng thì không còn kịp nữa, anh ta cắn răng nói: “Bác à, nhặt cho cháu sáu quả trứng luộc trong nước trà.”