Cái kinh nghiệm mua kem ống ở trạm xe lửa giống như mở ra một cánh cửa thế giới mới dành cho Hà Hoằng Siêu vậy, ngày hôm sau khi Hà Hạ lại đi mua trứng luộc nước trà thì cậu cũng đi theo.
Hôm qua Hà Hạ đưa cho cậu ba hào, hôm nay cậu liền mang ba hào kia đến xã mua bán mua hai mươi lăm cây kem ống mang đến trạm xe bán, năm xu tiền còn lại cậu đem đi thêu một cái hộp xốp.
Cậu bán đi bán lại cũng là loại kem ống truyền thống không có gạo nếp nhưng việc làm ăn ngày hôm nay rõ ràng không tốt bằng chiều hôm qua. Cho tới mười giờ trưa, rao đến khô rát cả cổ họng cậu cũng mới chỉ bán được hai ba cây kem ống thôi.
Hà Hạ thấy cậu giống như chú chó con cứ cúi thấp đầu xuống liền nở nụ cười khuyên cậu: “Hôm qua em bán được nhiều kem ống là bởi vì em bán vào lúc buổi chiều, mọi người đều chịu nắng nóng hết nửa ngày trời nên ăn kem ống mới có thể giải tỏa cái nóng bức.”
“Hôm nay mới sáng sớm em đã đi lấy kem ống về, đến mặt trời cũng không có, mọi người đều không cảm thấy nóng, chắc chắn là không bán được rồi. Đợi đến buổi chiều, thời tiết nắng nóng thì kem ống của em chẳng phải sẽ bán rất chạy sao?”
Lời của Hà Hạ rất có lý, Hà Hoằng Siêu càng suy nghĩ càng cảm thấy rất hợp lý, sự nôn nóng trong lòng Hà Hoằng Siêu cũng tạm giải tỏa, cậu liền nhìn người chị gái vừa gói xong trứng luộc nước trà cho người ta và nói: “Nếu chị đã sớm biết sao sáng sớm không ngăn cản em?”
Trong giọng điệu của Hà Hoằng Siêu không hề có ý oán hận mà chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi.
Hà Hạ ngồi xuống chiếc ghế nhỏ: “Tính cách của em cứng đầu như vậy, chị nói liệu em sẽ nghe lời sao?”
Khoảng thời gian sáng sớm là lúc Hà Hoằng Siêu hăng hái nhất, cho dù Hà Hạ có nhắc nhở thì cậu cũng sẽ không chịu nghe đâu.
Hà Hoằng Siêu cười khúc khích và sờ sờ mái tóc con trên đỉnh đầu.
Buổi sáng món trứng luộc nước trà của Hà Hạ vẫn bán rất chạy, buổi trưa hai chị em quay về nhà ăn cơm rồi lại tiếp tục đến trạm xe dọn hàng ra bày bán.
Đúng là buổi chiều hàng kem ống của Hà Hoằng Siêu bán chạy hơn buổi sáng rất nhiều, bởi vì những que kem ống cậu mua về bán đều là loại rẻ tiền nhất, lợi nhuận sau khi bán ra cũng có hạn nhưng cho dù mỗi ngày chỉ kiếm được một hai hào nhưng Hà Hoằng Siêu cũng rất vui mừng rồi.
Hà Thụ Quốc và Bành Văn Huệ cũng rất vui mừng, kể từ sau khi đứa con trai út này bỏ học thì suốt ngày cứ ở nhà ăn không ngồi rồi. Gần đây trong thôn có mấy đứa nhóc con ngang ngửa độ tuổi với Hà Hoằng Siêu không học tốt, cả đám tụ tập lại suốt ngày đi lang thang khắp nơi. Hôm nay trộm gà của nhà này, ngày mau cuỗm con chó của nhà kia, đúng là một đám côn đồ thực thụ, cứ tiếp tục như thế thì đứa trẻ có tốt đến đâu cũng học hư thôi.
Bây giờ Hà Hoằng Siêu đi theo Hà Hạ bày hàng bán ở bên ngoài, ít nhất cũng không cần phải sợ cậu học hư, còn quán tạp hóa của Hà Hoằng Nghĩa ở trong thôn sau khi qua khoảng thời gian mới mẻ thì công việc làm ăn cũng trở nên ảm đạm hơn một chút. Thu nhập ổn định mỗi ngày cũng có hai ba hào, nếu như gặp được nhà nào có khách thì lợi nhuận sẽ trực tiếp tăng lên gấp đôi.
Có tiền chuyển vào ví, tinh thần sắc mặt của Hà Hoằng Nghĩa cũng rất khác, Quan Quỳnh Anh nhận được tiền, lâu lâu Hà Hạ sau khi từ thị trấn bày hàng quay về sẽ mua chút đồ ăn ngon về nhà đánh chén, nhận được đồ ăn ngon, cộng thêm chồng cũng không thích nghe chị ấy lẩm bẩm nói xấu Hà Hạ nên Quan Quỳnh Anh cũng từ từ giảm bớt đi.
Sau khi bày hàng bán suốt một tuần, Hà Hạ quyết định nghỉ một ngày. Ngày hôm đó cũng chính là ngày Lưu Hương Đào nhặt Tú Cầm về nhà ở kiếp trước.
Tối hôm qua quay về nhà cô đã nói cho người nhà nghe về cyện hôm nay sẽ nghỉ một ngày, Hà Hạ vẫn thức dậy rất sớm như thường ngày, cô rửa mặt sửa soạn bản thân rồi mang theo vài quả trứng gà đã ngâm sẵn trước khi đi ngủ và một bình nước rồi đi ra khỏi cửa.
Con đường từ thôn Vạn An đến thôn Hà Bạn kiếp trước Hà Hạ đã đi cả đời rồi, có nhắm mắt lại cũng không đi sai đường.
Lưu Hương Đào từng nói Tú Cầm được nhặt trong lúc bà ta đi ngang qua Phiên Ô Khẩu, Hà Hạ liền trực tiếp đi từ con đường bên cạnh thôn Hà Bạn đi đến Phiên Ô Khẩu mà Lưu Hương Đào nói.
Phiên Ô Khẩu là đoạn đường bằng phẳng ở giữa hai ngọn núi, khi Hà Hạ đến vẫn còn rất sớm, ngoại trừ tiếng sâu bọ kêu thì không có cái gì cả.
Hà Hạ nhớ rất rõ Tú Cầm là buổi trưa được Lưu Hương Đào ôm về nhà, thế thì thời gian Tú Cầm bị bỏ rơi cũng khoảng tầm buổi trưa.