Vừa vào nhà, ba nhóc sinh ba đồng thời gọi mẹ, âm thanh vô cùng vang dội.
Mẹ Diệp ở trong nhà bếp nấu cơm, nghe thấy tiếng bọn nhỏ, bớt thời gian đi ra bếp một chuyến. Bà vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy hai đứa con trai giống như con khỉ bùn.
Mẹ Diệp ghét bỏ nói với hai đứa con trai: "Diệp Đông, Diệp Nam, hai con lại đi nơi nào quậy hả, nhìn người ngợm các con dơ hết sức, mau mau đi tắm."
Bà quay đầu, vẻ mặt ôn hòa khen ngợi Diệp Hoan: "Hôm nay Hoan Hoan thật ngoan, bím tóc cũng không lệch."
Kỳ thực mẹ Diệp có hơi khó hiểu, trước kia sau khi các con trở về, đứa nào đứa nấy đều bẩn thỉu, đến ngay cả Hoan Hoan cũng không ngoại lệ, không phải hư hết bím tóc chính là biến cả người toàn là đất. Nhưng mấy ngày gần đây bà phát hiện con gái khá ngoan, không giống trước kia rất thích chơi, càng ngày càng thích sạch sẽ.
Lúc đầu mẹ Diệp còn tưởng rằng con gái bị bệnh, dùng tay sờ thử trán Diệp Hoan, phát hiện con gái cũng không sốt hay cảm. Bà còn hỏi Diệp Hoan, con gái cũng không nói thân thể không thoải mái.
Mẹ Diệp chỉ cho là con gái đột nhiên đổi tính, mới có thể trở nên điềm đạm hơn, có chút nữ tính rồi. Hơn nữa Diệp Hoan mới vừa rụng răng, có lẽ hơi không thoải mái, mẹ Diệp không có tìm hiểu sự thay đổi của con gái. Ngược lại trẻ con mỗi ngày một dạng, gái lớn 18 thay đổi rất nhiều, ngày nào đó con gái xuất hiện vài thay đổi cũng không kỳ lạ.
Diệp Đông và Diệp Nam nghe thấy lời răn dạy của mẹ, ngoan ngoãn đi rửa mặt. Bọn chúng vẫn phải biểu hiện thật tốt, để mẹ đồng ý cho bọn chúng ăn kem. Chờ hai chúng nó rửa mặt sạch sẽ, trở lại nháy mắt với Diệp Hoan, muốn cô mở miệng xin mẹ tiền mua kem.
Diệp Hoan vừa được mẹ khen hơi nóng mặt, nhưng cô không phụ khát vọng của "chúng", rốt cục mở mồm với mẹ: "Mẹ, hôm nay nóng quá, con muốn ăn kem."
Mẹ Diệp đánh giá con gái một chút, thấy con gái vẫn rất bình tĩnh; lại nhìn hai con khỉ con gấp gáp chờ đợi, đoán hai nhóc con thèm kem, xin xỏ con gái mở miệng với mẹ.
Mẹ Diệp suy nghĩ một chút, mấy đứa nhỏ đã lâu không ăn kem, hôm nay để cho bọn chúng đỡ thèm cũng không phải không được, bèn gật đầu nói: "Hoan Hoan, trong ngăn kéo có tiền lẻ, các con lấy tiền đi mua ba cây kem về. Đúng rồi, đừng mua kem cây, mua kem đậu đi."
Mẹ Diệp cảm thấy kem cây toàn bằng đường hoá học, ngoại trừ hơi ngọt, không có dinh dưỡng gì, còn không bằng dùng hơn năm xu để các con ăn kem đậu. Bởi vì kem cây năm xu một cây, ba cây một hào năm; mà kem đậu bán một hào một cây, hai hào ba cây.
Diệp Đông và Diệp Nam nghe thấy mẹ đồng ý, lập tức hoan hô chạy vào trong phòng lấy tiền.
Bình thường mẹ Diệp còn thừa lại mấy phân mấy hào sẽ bỏ vào trong ngăn kéo trong bàn làm việc. Thế nhưng Diệp Hoan và Diệp Đông, Diệp Nam bị cha mẹ quản giáo nghiêm ngặt, bình thường sẽ không lén lấy tiền đi mua đồ ăn vặt, có muốn thì nói với cha mẹ. Nếu không để cha mẹ phát hiện bọn chúng lén lút dùng tiền, ắt sẽ bị một trận te tua.
Diệp Nam chạy với tốc độ nhanh, rất nhanh đã lấy hai hào ra, kéo tay chị gái nói: "Đi, Hoan Hoan, chúng ta đi mua kem."
Diệp Nam không quên là Hoan Hoan mở miệng xin mẹ ăn kem. Lần sau ăn nữa, vẫn phải để Hoan Hoan ra tay, vì thế không thể bỏ Hoan Hoan. Nếu không Hoan Hoan không vui, sẽ không xin mẹ tiền mua đồ.
Diệp Đông kéo một cánh tay khác của Diệp Hoan, ba người nắm tay nhau chạy ra cửa lớn, chạy đến nơi phát ra tiếng bán kem. Đương nhiên, Diệp Hoan là bị kéo chạy theo em trai, trời nắng to, cô hoàn toàn không muốn chạy...