Đại trạch của Sở gia rất lớn, nhưng đứa con thứ thường ngày không được coi trọng Sở Hưu lại chẳng có chỗ ở lớn đến đâu, chỉ là một tiểu viện bình thường quy mô kém hẳn so với ba huynh đệ còn lại.
Dung hợp ký ức hai đời, ngoại trừ một số việc quan trọng, những thứ khác còn hơi mơ hồ với Sở Hưu. Ra khỏi phòng nghị sự, y phải nghĩ mất một lúc mới nhớ ra tiểu viện của mình ở đâu?
Đẩy cánh cửa lớn vào viện nhỏ của mình, Cao Bị đã đứng chờ trong đó, thấy Sở Hưu trở về bèn tiến tới nghênh đón: “Công tử, nghị sự xong rồi à? Ngài có muốn ăn cơm không, tiểu nhân đi chuẩn bị cho ngài nhé?”
Sở Hưu lại lắc đầu nói: “Không vội, dược phòng cấp tài nguyên tu luyện gia tộc ở đâu? Một năm rồi ta không nhận tài nguyên tu luyện, chắc cũng tích lại không ít?”
Cao Bị khóe miệng giật giật, đang định nói gì đó nhưng lại nén trở lại.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta biết ngươi định nói gì, có phải ngươi muốn nói trước kia ta không có tư cách đến nhận, giờ có đến cũng chưa chắc người ta đã cho, đúng không?”
Cao Bị cười cười xấu hổ, không dám nói tiếp, thực tế Sở Hưu cũng biết có chuyện gì.
Thân là con thứ, Sở Hưu từ nhỏ đã không được coi trọng, khi tu luyện không được trưởng bối gia tộc dạy bảo, tới khi y bỏ qua thời kỳ tu luyện tốt nhất Sở gia mới tùy ý phái một hộ vệ tới dạy y luyện võ.
Con cháu trực hệ Sở gia đều có tư cách mỗi tháng tới nhận một phần tài nguyên tu luyện. Chỉ có điều từ nhỏ những vật này chưa từng rơi xuống tay Sở Hưu, đều bị người khác lấy đi. Mà người khác này chính là đại công tử Sở gia, Sở Khai.
Chuyện này chính Sở Hưu cũng chẳng dám tới tố cáo với Sở Tông Quang, người của dược phòng đương nhiên không lắm lời, cho nên ngầm thừa nhận chuyện chuyển phần tài nguyên tu luyện của Sở Hưu cho Sở Khai.
Cho nên giờ thực lực Sở Khai mạnh hơn đám Sở Hưu một cấp, cũng là nhờ công lớn của ‘Sở Hưu’ khi xưa.
Sở Hưu nhìn thẳng sang Cao Bị nói: “Nhớ lấy, đó là quy củ trước kia, giờ có một số quy củ cần phải thay đổi rồi.”
Cao Bị bị cái nhìn của Sở Hưu làm cho hoảng sợ, vội vàng gật nhẹ đầu.
“Dẫn đường đi.”
Dược phòng của Sở gia rất náo nhiệt, có hẳn một khu riêng cho dược phòng.
Thật ra tuy tên là dược phòng nhưng chỉ sản xuất hai loại thuốc.
Một loại là Kim Sang Dược chuyên bán cho người trong giang hồ trị thương, do người của dược phòng chế tạo, sau khi hoàn thành cầm tới cửa hàng của Sở gia trong Thông Châu Phủ buôn bán.
Còn một loại là đan dược phụ trợ võ giả tu luyện như Bổ Khí Tán, Ngưng Huyết Đan.
Vật liệu chế tạo loại đan dược này cực kỳ quý giá, hơn nữa có một số vật liệu không có tại Thông Châu Phủ, cần nhờ đội buôn thu mua bên ngoài. Tỷ lệ luyện chế thất bại cũng khá cao, cho nên loại đan dược này không bán ra bên ngoài, chỉ cung cấp cho nội bộ Sở gia sử dụng.
Lúc này Cao Bị dẫn Sở Hưu tới trong dược phòng. Một số hạ nhân cùng quản sự trong dược phòng nhìn Sở Hưu với ánh mắt kỳ quái, dù sao trước nay bọn họ chưa từng gặp vị nhị công tử này ở đây, hôm nay y tới dược phòng làm gì?
Sở Hưu đẩy cửa một gian phòng, bên trong là một quản sự tuổi khoảng bốn mươi, thân mặc áo gấm.
Dược phòng chỉ có vài người, trước mắt phụ trách cung cấp tài nguyên tu luyện cho đệ tử Sở gia không phải tổng quản sự.
Lúc này thấy có người đẩy cửa bước vào, hắn ngồi ngay ngắn dậy theo bản năng, có điều thấy người tới là Sở Hưu hắn lại lập tức dựa vào ghế, hờ hững nói: “Hóa ra là nhị công tử, chẳng hay nhị công tử tới dược phòng của ta có chuyện gì?”
Lúc này Cao Bị sau lưng Sở Hưu cười ha hả nói: “Chu quản sự, là thế này, công tử tới nhận tài nguyên tu luyện một năm vừa rồi của ngài ấy.”
Chu quản sự nghe vậy sửng sốt một hồi, lập tức bật cười nói: “Nhị công tử đang đùa với ta đấy à? Tài nguyên tu luyện của ngươi vẫn luôn do đại công tử nhận giúp, ngươi đòi ta làm gì?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Vậy sao tài nguyên tu luyện của ta mà ngươi lại đưa cho đại công tử? Ta nói hay phụ thân đại nhân của ta nói?”
Chu quản sự nghe vậy sửng sốt, chuyện này còn cần ai nói ư? Lúc trước đại công tử cầm tài nguyên tu luyện của ngươi, ngươi còn chẳng dám thả cái rắm, đương nhiên bọn họ cũng sẽ chẳng lắm mồm.
Giờ Sở Hưu lại chạy tới chất vấn hắn, điều này khiến Chu quản sự cảm thấy Sở Hưu đang tới gây chuyện, có điều đối phương chỉ là nhị công tử luôn không được coi trọng trong gia tộc, hắn cũng chẳng buồn để ý.
Chu quản sự trực tiếp hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu nhị công tử không nhờ đại công tử lấy tài nguyên tu luyện giúp, vậy mời nhị công tử trực tiếp tới hỏi đại công tử đi, việc gì phải lấy ta ra trút giận!”
Ánh mắt Sở Hưu lộ vẻ nguy hiểm, đúng lúc này một người đột nhiên chạy vào, tát Chu quản sự kia ngã lăn ra đất, mắng to: “To gan! Dám nói vậy với nhị công tử, ngươi còn biết tôn ti trên dưới không?”
Chu quản sự che mặt, không dám tin tưởng: “Đại quản sự, sao ngài lại…”
“Im ngay! Nơi này không có chỗ cho ngươi nói!”
Đại quản sự dược phòng quát lên chói tai, ngắt lời hắn.
Vị đại quản sự dược phòng dáng dấp hơi béo, hắn quay người lại đối mặt với Sở Hưu, gương mặt lập tức đổi từ vẻ hung thần ác sát vừa rồi thành ấm háp hòa nhã.
“Thủ hạ tôi không hiểu chuyện, kính mong nhị công tử thứ lỗi. Dược phòng ta vẫn luôn cất giữ tài nguyên tu luyện của ngài, không ít một phần. Gần đây luyện đan sư còn vừa luyện được một lò Ngưng Huyết Đan chất lượng khá tốt, tôi cũng chọn cho ngài một bình, đã sắp xếp gọn gàng cho ngài rồi.”
Nói xong, đại quản sự dược phòng lập tức sai người lấy đồ sắp xếp gọn gàng, cung kính giao cho Sở Hưu, đồng thời tự mình tiễn bọn họ ra cửa.
Xoay người đóng cửa lại, đại quản sự nhìn Chu quản sự còn đang ôm mặt sắc thái ngây ngốc, thở dài một hơi: “Vừa rồi ta tát ngươi một cái là vì tốt cho ngươi, nếu ta không đánh hôm nay ngươi đã xui xẻo nặng rồi.”
Dược phòng có vài quản sự, Chu quản sự này chính là tâm phúc của hắn, cho nên vừa rồi Chu quản sự mới càng bất ngờ.
Đương nhiên hiện giờ Chu quản sự cũng không dám nói gì oán hận, hắn chỉ lấy làm lạ: “Đại quản sự, vừa rồi sao ngài lại đối xử với tên Sở… với nhị công tử khách khí như vậy?”
Thật ra Chu quản sự nói vậy đã là đỡ, dáng vẻ vừa rồi của đại quản sự nên nói là khúm na khúm núm.
Đại quản sự lắc đầu nói: “Nhớ cho kỹ, sau này phải khách khí một chút với nhị công tử, thậm chí phải khách khí hơn với cả ba vị công tử khác. Vị nhị công tử này không còn là nhị công tử trước kia nữa.”
Nói xong đại quản sự thuật lại chuyện trong phòng nghị sự cho hắn.
Đại quản sự quản lý dược phòng, cũng coi như một nhân vật có chức có quyền trong số những quản sự tại Sở gia. Vừa rồi hắn có mặt trong phòng nghị sự, chứng kiến toàn bộ mọi chuyện.
Trước đó Sở Hưu này làm việc điên cuồng đến vậy, trước mặt mọi người mà thiếu điều đánh chết Liễu quản gia, hành động đó khiến hắn không rét mà run.
Về phần Chu quản sự nghe xong toàn thân run lên bần bật.
Quản sự với quản gia cũng có phân chia cao thấp, hắn là loại thấp nhất còn Liễu quản gia thân là đại quản gia của Sở gia, là một trong những người chức vị cao nhất, ngày thường hắn gặp Liễu quản gia cũng phải cúi đầu hành lễ.
Kết quả ngay cả Liễu quản gia cũng thiếu chút nữa bị vị nhị công tử này đánh cho tàn phế, mà vừa rồi mình lại dám vô lễ với y như vậy. Giờ Chu quản sự mới thấy hành động vừa rồi của mình rõ ràng là tự tìm đường chết.
Chu quản sự vội vàng cảm ơn đại quản sự, nước mắt lưng tròng, khóc không ra tiếng: “Lần này nếu không nhờ đại quản sự ngài, tiểu nhân xúi quẩy thật rồi.”
Đại quản sự thở dài một tiếng nói: “Nhớ cho kỹ, mặc dù chúng ta đều là quản sự của Sở gia, nhưng hạ nhân rốt cuộc vẫn chỉ là hạ nhân. Nếu quên thân phận của mình, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Cũng như Liễu quản gia kia, quên mất thân phận mình, kết quả chẳng những mất hết thể diện còn phải nằm liệt giường vài tháng.”
Bước trên đường về tiểu viện của mình, Cao Bị không nhịn được nói với Sở Hưu: “Công tử, vừa rồi ngài thật uy phong, đại quản sự dược phòng cũng phải khách khí với ngài như vậy.”
“Khách khí?” Sở Hưu lắc đầu nói: “Đó không phải khách khí, đó là kính sợ. Thiện ác điên đảo, nếu ngươi không thể thiện tới mức khiến người người đều tôn kính, vậy ngươi chỉ có thể ác tới mức tất cả mọi người đều kinh sợ.”
Cao Bị mê mang lắc đầu nói: “Không hiểu.”
Sở Hưu đẩy cửa tiểu viện: “Đương nhiên ngươi không hiểu rồi, nếu ngươi hiểu đã chẳng phải làm công nhiều năm như vậy mà chẳng lết được tới chức quản sự.”
Nhìn tiểu viện có vẻ trống vắng, Sở Hưu nói với Cao Bị: “Tìm chút cọc gỗ xếp trong sân.”
“Công tử cần cọc gỗ làm gì?”
Ánh mắt Sở Hưu lóe sáng: “Luyện đao!”
Con đường võ đạo phải bước đi liên tục, cần có thiên phú nghị lực cơ duyên ngộ tính, những thứ này không phân trước sau đều muốn tới đỉnh phong, thiếu một thứ cũng không được.
Đối với Sở Hưu hiện tại, thiên phú của y chỉ có thể nói là hạng trung, ngộ tính tạm thời không rõ, cơ duyên à, Sở Hưu ngược lại biết được không ít, nhưng y không có thực lực, cũng chẳng giành nổi.
Cho nên giờ Sở Hưu chỉ có thể bỏ công bỏ sức vào hai chữ ‘nghị lực’.
Cao Bị đi chuẩn bị cọc gỗ, thấy sắc trời đã sắp tối, còn bảo người đưa cơm tối tới.
Mặc dù Cao Bị năng lực hơi kém, nhưng làm việc khá cẩn trọng, cũng rất cẩn thận.
Trở lại trong phòng của mình, Sở Hưu lấy đan dược nhận từ dược phòng ra. Trong đó Bổ Khí Tán một tháng hai túi, một năm hẳn là hai mươi bốn túi, nhưng đại quản sự dược phòng cho y hẳn ba mươi túi.
Còn Ngưng Huyết Đan, một năm ba viên nhưng trong bình của Sở Hưu có tới mười viên, chất lượng đều là thượng đẳng.
Bổ Khí Tán này điều chế tương đối đơn giản, chỉ là vài loại thảo dược được mài thành bột trộn theo tỷ lệ nhất định là được, có thể bổ khí cường thân, phụ trợ tu luyện. Chỉ có điều vài vị thuốc trong đó tương đối quý giá, tại Thông Châu Phủ có muốn mua cũng chẳng được.
Về phần Ngưng Huyết Đan, tên cũng như ý nghĩa, nó có thể trợ giúp võ giả cô đọng khí huyết trong cơ thể, dùng để xung kích Ngưng Huyết cảnh. Đan dược này cần luyện đan sư chuyên môn luyện chế, quá trình phức tạp, tỷ lệ thất bại cao, khiến cho ngay cả Sở gia mỗi tháng cũng chỉ dám luyện chế một lò.
Cầm một túi Bổ Khí Tán, hòa vào nước uống vào, chỉ trong chốt lát Sở Hưu đã cảm thấy một luồng nước ấm dâng lên trong cơ thể. Y vội vàng vận hành Tiên Thiên Công, luyện hóa luồng dược lực này.