Sở Hưu dám chống đối với mình ngay trước mặt mọi người như vậy khiến Sở Tông Quang cực kỳ phẫn nộ, thậm chí muốn thu hồi tất cả quyền lực của Sở Hưu, bắt hắn quỳ từ đường.
Có điều sau khi phẫn nộ, Sở Tông Quang lại ngạc nhiên phát hiện, với tình hình hiện tại như vậy, toàn bộ Sở gia không ngờ không kiếm nổi một ai xử lý nổi chuyện này.
Bọn Sở Khai không có năng lực cũng chẳng dám đi, đám quản sự chi thứ Sở gia cũng chẳng khác gì, không ai có đủ can đảm và năng lực.
Bản thân Sở Tông Quang lại dám, nhưng vẫn đề là một khi hắn đi, tính chất của việc này sẽ thay đổi.
Cho dù thế nào Sở Tông Quang cũng là gia chủ một gia tộc, thái độ hơi cứng rắn sẽ thành ra vạch mặt gây thù với đối phương, thái độ hơi mềm yếu sẽ thành mất mặt cho Sở gia, cho nên chuyện này có nhìn thế nào cũng phải giao cho Sở Hưu xử lý mới ổn thỏa được.
Có điều không đợi Sở Tông Quang nói gì, tam phu nhân bên kia đã hét lớn với Sở Hưu: “Thương Nhi nó đã bị thương nặng thế này rồi, ngươi còn định phạt nó thế nào nữa?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Thụ thương thì có thể bình an vô sự? Vậy khổ nhục kế này thật quá hiệu quả.”
tam phu nhân còn định nói gì, Sở Tông Quang đã không nhịn được khoát tay áo nói: “Khiêng Thương Nhi về đi, trở về dưỡng thương cho tốt, sau này nó không cần hỏi tới chuyện làm ăn trong Sở gia nữa.”
Sau khi nói xong Sở Tông Quang đưa mắt sang phía Sở Hưu hừ lạnh một tiếng: “Đội buôn sau này giao cho ngươi xử lý, không ai cướp đi được nữa. Tới phòng thu chi nhận bạc đi. Cho phép ngươi tiêu tiền, nhưng đừng khiến Sở gia ta tổn thất quá lớn.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Vâng thưa phụ thân đại nhân, con sẽ đi xử lý việc này, tuyệt đối không khiến Sở gia ta thua thiệt.”
Sau khi nói xong Sở Hưu lập tức quay người rời đi, những người khác nhìn theo bóng lưng y, ánh mắt đều lộ vẻ khác lạ.
Vào lúc dầu sôi lửa bỏng này mà Sở Hưu dám khiêu khích Sở Tông Quang, chuyện này khiến bọn Sở Khai thật sự không cách nào tưởng tượng nổi.
Nhưng thực tế Sở Hưu lại thành công, điều này cũng khiến mọi người thấy hắn khác với đám người Sở Khai.
Mặc dù đều là con trai của Sở Tông Quang, nhưng bọn người Sở Khai đều phải dựa vào Sở Tông Quang, không có Sở Tông Quang, năng lực bản thân họ chỉ có hạn, không gây nổi sóng gió gì.
Chỉ mình Sở Hưu có thể không quan tâm tới thái độ của Sở Tông Quang, bởi vì y có năng lực, Sở gia cũng cần năng lực của hắn, đây mới là lực lượng khiến Sở Hưu dám khiêu khích Sở Tông Quang như vậy.
Đương nhiên hành động lần này của Sở Hưu quả thật đã chọc giận Sở Tông Quang. Vốn hắn đã không thích Sở Hưu, có lẽ ấn tượng với Sở Hưu giờ lại càng kém.
Dẫu sao vị trí người thừa kế gia chủ vẫn phải do Sở Tông Quang lên tiếng mới được, nếu không cho dù Sở Hưu có năng lực xuất chúng đến đâu cũng vô dụng.
Sau khi rời Sở gia, Sở Hưu xoa xoa mặt, y phát hiện kế hoạch của mình phải thay đổi đôi chút.
Trước đó Sở Hưu chuẩn bị tranh đoạt vị trí người thừa kế cùng bọn Sở Khai, lúc đó Sở Hưu căn bản không coi ba tên ngốc bọn họ như kẻ địch.
Còn đến giờ Sở Hưu mới nhận ra, kẻ địch lớn nhất của bản thân thật ra không phải ba người bọn họ mà là ông bố hờ kia, Sở Tông Quang.
Sở Tông Quang không muốn y làm người thừa kế gia chủ, vậy chắc chắn y không thể làm.
Chỉ có điều sự việc hôm nay cũng khiến Sở Hưu thấy được những thứ khác, Sở gia không phải là Sở gia của một mình Sở Tông Quang, đám trưởng lão kia cũng có tính toán riêng trong lòng.
Nếu mình xử lý hay phế bỏ ba người Sở Khai, vậy người thừa kế Sở gia không chọn y thì chọn ai?
Đoán chừng đến lúc đó đám trưởng lão Sở gia vì muốn yên ổn, muốn lợi ích bản thân, đều sẽ ủng hộ y trở thành người thừa kế.
Cũng như hôm nay, đám trưởng lão kia căn bản không muốn báo thù cho Sở Thương, bọn họ chỉ suy nghĩ lợi ích của bản thân liệu có bị hao tổn gì hay không.
Đương nhiên chính Sở Hưu cũng như vậy, Sở Thương là viên đá đặt chân đầu tiên của y, thứ y suy nghĩ cũng là lợi ích của bản thân.
Cũng như hiện giờ, y rất thiếu tài nguyên tu luyện như Ngưng Huyết Đan.
Đội buôn cùng khách sạn dưới tay y có thể kiếm thêm không ít lợi ích cho y, hiện giờ với địa vị của y trong Sở gia, loại đan dược cấp bậc như Bổ Khí Tán, y muốn bao nhiêu cũng có bấy nhiêu, nhưng loại đan dược cấp bậc Ngưng Huyết Đan lại chưa đủ.
Đan dược cũng chia thành cửu chuyển, những thứ như Bổ Khí Tán thậm chí còn chưa tới nhất chuyển, còn Ngưng Huyết Đan lại là đan dược cấp bậc nhị chuyển.
Nắm giữ đội buôn trở lại, Sở Hưu trực tiếp dẫn đội buôn lại tới Thương Mang Sơn.
Y lấy một lượng bạc từ phòng thu chi của Sở gia, ném cho Hàn Báo, lấy danh là điều kiện hòa giải của đôi bên, trên thực tế là Sở Hưu cám ơn hắn cướp bóc Sở Thương giúp mình.
Dù sao diễn kịch như vậy có thể khiến đội buôn Sở gia có thể qua lại tự do trong Thương Mang Sơn như trước, cũng khiến uy vọng của Sở Hưu trong Sở gia tăng thêm nhiều.
Sau một tháng, nội trạch Sở gia rốt cuộc cũng hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Sở Thương đã bị phế, lần này hắn gây phiền toái rất lớn, thậm chí ngay Sở Tông Quang cũng cảm thấy tức tối, chỉ tới thăm hắn có hai lần, sau đó không còn đến nữa.
Tình huống như vậy, lão đại Sở Khai lại là người vui thích nhất.
Tứ đệ kia dám đứng về phía lão tam, giờ cũng đã bị phế, chắc hẳn lão tam Sở Sinh cùng nhị phu nhân đều đã cực kỳ hối hận. Bỏ bao nhiêu bạc mới lung lạc được hai mẹ con Sở Thương, nào ngờ chưa được bao lâu người đã bị phế, tiền cũng coi như mất trắng.
Mà thực tế hai mẹ con Sở Sinh quả thật có cảm giác như vậy. Trong trạch viện, nhị phu nhân cùng Sở Sinh sắc mặt đều lộ vẻ âm trầm,nhị phu nhân thở dài nói: “Tính sai, biết thế lúc đầu mẹ nên kéo cả Sở Hưu cùng đi. Giờ tứ đệ của con đã hoàn toàn phế bỏ, còn khiến lão gia căm ghét, trong Sở gia đã chẳng còn quyền lực hay tiếng nói gì. Ngược lại Sở Hưu kia, uy hiếp của hắn đối với con còn lớn hơn cả Sở Khai!”
Sở Sinh gật đầu nói: “Mẹ, phải nghĩ cách thôi, cứ tiếp tục như vậy uy tín của Sở Hưu trong gia tộc càng lúc càng cao, quyền lực trong tay cũng càng lúc càng lớn, con sẽ chẳng có cơ hội gì nữa.”
Trước kia Sở Sinh dựa vào cái gì mà đòi tranh đoạt vị trí người thừa kế gia chủ cùng Sở Khai? Đó là bởi năng lực bản thân Sở Khai không tốt, ngoại trừ tuổi tác khá lớn, có danh phận con trai trưởng, Sở Sinh tự thấy không điểm nào mình thua hắn.
Kết quả hiện giờ Sở Hưu lại nhảy ra, tuy không phải con trưởng nhưng năng lực lại tốt hơn hắn. Chuyện này toàn bộ Sở gia đều rõ như ban ngày, cứ như vậy, ưu thế của hắn lại biến thành ít nhất.
Ánh mắt nhị phu nhân lộ ra sắc lạnh nói: “Giờ danh tiếng Sở Hưu đang thịnh, Sinh Nhi, cho dù trong tay con nắm giữ rất nhiều chuyện làm ăn, trong thời gian ngắn cũng không cách nào vượt qua tên Sở Hưu kia. Nếu đã không thể vượt qua nó, vậy chỉ có thể khiến đối phương tự ngã mà thôi.”
Sở Sinh vội vàng hỏi: “Mẹ, mẹ có kế gì à?”
Nhị phu nhân lắc đầu nói: “Tạm thời mẹ cũng không nghĩ ra. Bên phía lão gia con cũng biết mà, ông ấy ghét nhất là có người gây phiền toái tới mình, cho nên chúng ta không thể động thủ trong Sở gia được, mẹ chuẩn bị đi gặp một người.”
Sở Sinh hỏi: “Ai?”
“Ông ngoại con, Đinh Khai Sơn!”
Trong Thông Châu Phủ, Thẩm gia, Sở gia, Lý gia là tam đại thế gia thâm căn cố đế, nhưng những võ giả uy vọng danh khí không nhỏ không chỉ có ba nhà này, Đinh Khai Sơn chính là một trong số đó.
Đinh Khai Sơn mở võ quán Khai Sơn tại Thông Châu Phủ đã hơn mười năm, bản thân hắn tuổi tác đã cao, mặc dù có thực lực Ngưng Huyết cảnh đỉnh phong nhưng đời này không còn hy vọng đột phá Tiên Thiên.
Có điều hắn mở võ quán Khai Sơn tại Thông Châu Phủ như vậy cũng dạy được không ít đệ tử. Những người này có kẻ xông xáo giang hồ bên ngoài, có người sống ngay tại Thông Châu Phủ, còn có kẻ trực tiếp gia nhập ba gia tộc tại Thông Châu Phủ. Có thể nói xét về mặt quan hệ, nhân mạch của Đinh Khai Sơn trong Thông Châu Phủ quả thật không tệ, đi đâu cũng được hoan nghênh.
Lúc này trong võ quán Khai Sơn, Đinh Khai Sơn đang ngồi đối diện nói chuyện cùng nhị phu nhân.
Đinh Khai Sơn vẻ ngoài chừng sáu mươi tuổi, mặc một bộ trường bào màu xanh, ba vạt râu dài được xử lý tỉ mỉ, tướng mạo uy nghiêm.
Khiến người ta chú ý nhất là đôi tay của lão, khớp xương thô to nhưng làn da tinh tế tỉ mỉ, trong trắng lộ ra hồng, không giống tay của người già, thậm chí chẳng giống tay của võ giả.
Nhị phu nhân mang bộ mặt âu sầu kể lại mọi chuyện cho Đinh Khai Sơn rồi thở dài nói: “Cha à, con gái cũng thật sự không còn cách nào mới tới đây cầu xin cha. Vốn dĩ cháu trai người đã chắc chắn kế thừa vị trí gia chủ Sở gia, nào ngờ tên Sở Hưu kia lại đột nhiên chui ra, cản hết mọi đường của nó rồi.”
Đinh Khai Sơn lắc đầu nói: “Con gái à, lúc trước cha đã bảo con rồi. Con thứ Trần Phàm của Trần gia Đông Phủ tuy chỉ là con thứ nhưng là người tâm chí cứng cỏi, làm việc hào sảng, nhìn là biết không phải kẻ phàm tục rồi.
Lúc đó cha đã muốn gả con cho hắn, nhưng con lại ghét bỏ xuất thân của Trần Phàm, nhất định muốn gả cho Sở Tông Quang.
Kết quả giờ thì sao? Đúng là lúc trước Trần PHàm kém vị võ giả Tiên Thiên kiêm gia chủ một gia tộc như Sở Tông Quang, nhưng về sau hắn lại được Thương Lan Kiếm Tông của Ngụy Quận chúng ta coi trọng, được một trưởng lão thu nhận làm đệ tử. Thực lực hắn đã vượt qua Tiên Thiên, đạt tới cảnh giới đệ tam trong Ngự Khí ngũ trọng, cũng là cảnh giới cô đọng Tam Hoa trên đỉnh.
Mặc dù địa vị của Trần Phàm hơi kém hơn vị thiên tài Thẩm gia Thẩm Bạch được chưởng môn Thương Lan Kiếm Tông thu làm đệ tử quan môn, nhưng dẫu sao cũng là đệ tử đích truyền của Thương Lan Kiếm Tông.
Nhìn lại Sở Tông Quang đi, lúc vừa tới Thông Châu Phủ hắn là Tiên Thiên, kết quả hơn hai mươi năm rồi hắn vẫn là Tiên Thiên. Sở gia trong tay hắn cũng bị hắn làm cho sống dở chết giở, uổng cho cả gia nghiệp lớn như vậy.”
Gương mặt nhị phu nhân cũng lộ vẻ hối hận, có điều đã qua bao năm như vậy, có hối hận cũng vô dụng.
“Cha! Con tới tìm cha mong cha giúp, cha nói mấy thứ ấy còn tác dụng gì? Huống hồ tương lai nếu Sinh Nhi kế thừa Sở gia, võ quán Khai Sơn của cha cũng sẽ được Sở gia ủng hộ toàn lực, không khéo còn thành đại võ quán nổi danh khắp cả Ngụy Quận này.”
Đinh Khai Sơn trợn mắt nói: “Được rồi, chắc gì lão phu đã sống tới ngày đó. Sở Tông Quang năm nay mới hơn năm mươi tuổi, với thực lực của hắn nếu không có gì bất ngờ, có sống thêm hai ba chục năm nữa cũng chẳng vấn đề. Đến lúc Sinh Nhi kế thừa vị trí gia chủ, chắc lão phu đã sớm xuống mồ rồi!
Biện pháp à, để ta suy nghĩ một chút, miễn cho con hao bao tâm trí vào được Sở gia, kết quả cuối cùng lại chẳng mò được chút gì.”