Phủ viện Sở gia nguy nga lộng lẫy, mặc dù không sánh nổi đại tộc đã cắm rễ tại Thông Châu Phủ vài trăm năm như Thẩm gia nhưng trong Thông Châu Phủ này Sở gia cũng đã là đại thế gia chân chính.
Sở Hưu đi theo nhị phu nhân vào phòng nghị sự của Sở gia, lúc này trong phòng đã ngồi đầy người, trên ghế cao nhất là một người trung niên thân hình cao lớn, khuôn mặt chính trực, người mặc áo gấm, khép hờ hai mắt.
Người trung niên này chính là phụ thân của Sở Hưu, gia chủ Sở gia, Sở Tông Quang.
Nhắc tới những gì Sở Tông Quang từng trải qua cũng có thể coi là truyền thuyết. Hơn hai mươi năm trước hắn dẫn theo vài chục người của Sở gia tới Thông Châu Phủ, dùng hai bàn tay trắng đặt chân gây dựng cơ nghiệp tại Thông Châu Phủ. Tới nay Sở gia đã trở thành một trong tam đại gia tộc tại Thông Châu Phủ, thậm chí còn cường thịnh hơn Lý gia cắm rễ tại Thông Châu Phủ trên trăm năm.
Chỉ có điều theo trí nhớ của Sở Hưu, vị phụ thân ấy vô cùng lạnh lùng, từ nhỏ đến lớn y vốn chưa gặp người cha này được mấy lần.
Đương nhiên Sở Tông Quang không chỉ lạnh lùng với riêng mình y, đối xử với những đứa con khác cũng hệt như vậy, chỉ đối tốt hơn một chút với lão tứ Sở gia, cũng là đứa con nhỏ nhất của Sở Tông Quang, Sở Thương.
Trước kia Sở Hưu không nghĩ nhiều như vậy, nhưng Sở Hưu sau khi xuyên việt trùng sinh lại cảm thấy vị phụ thân này của mình có nhiều điểm rất lạ.
Thực lực chân chính của Sở Tông Quang là Thiên Tiên cảnh, đã vượt qua Thối Thể cảnh cùng Ngưng Huyết cảnh, đạt tới mức nội khí huyết mạch gân cốt hòa thành một thể, không còn tạp chất, phảng phất như hài nhi mới sinh ra. Giờ Sở Tông Quang thật ra đã hơn năm mươi tuổi nhưng nhìn ngoài còn trẻ hơn nhị phu nhân mới bốn mươi tuổi.
Võ giả cảnh giới Tiên Thiên đã coi như đăng đường nhập thất trên võ đạo, đặt ra bên ngoài cũng không phải hạng vô danh, còn trong Thông Châu Phủ này lại quả thật xứng danh cao thủ.
Chỉ có điều theo như trí nhớ của Sở Hưu, vị phụ thân này vẫn luôn bế quan tu luyện, thậm chí bế quan tới mức bất kể tình cảnh nội bộ Sở gia, chỉ tỏ ý kiến ở một số việc lớn, nếu không phải trong Sở gia hiện tại thực lực của hắn mạnh nhất, không khéo ngay quyền lực đối với Sở gia cũng đã sa sút từ lâu.
Thật ra có thích bế quan cũng không có gì, Sở gia bọn họ coi như thế gia võ lâm, mặc dù chỉ là loại nhỏ nhất, nhưng trên giang hồ thực lực là trên hết, so với phí công phí sức luồn cúi chẳng bằng trực tiếp dùng sức ép người.
Nhưng vấn đề là Sở Tông Quang đã khổ sở tu luyện hơn hai mươi năm nhưng thực lực bản thân lại chẳng hề thay đổi nhiều, quả thật lãng phí thời gian. Không có thiên phú ngộ tính, có bế quan đến chết cũng chẳng thành cao thủ được.
Phía dưới Sở Tông Quang là năm lão già, xem dáng vẻ tuổi ít nhất cũng phải trên sáu mươi.
Năm lão già này đều là trưởng lão Sở gia, cũng là trưởng bối của Sở Tông Quang, nắm giữ đôi chút quyền lực trong Sở gia.
Bên cạnh những trưởng lão này còn có một số người đang đứng, đám người này là quản gia và quản sự của Sở gia, một số còn là con cháu của những trưởng lão này, bọn họ cũng có chút quyền lực trong Sở gia.
Ngoại trừ những trưởng lão cùng quản sự này ra, ngồi hai bên Sở Tông Quang là vài vị phu nhân cùng các huynh đệ của Sở Hưu.
Đại phu nhân Sở gia nghe nói xuất thân đại tộc, được gả cho Sở Tông Quang trước khi hắn tới Thông Châu Phủ.
Lão đại Sở gia Sở Khai thân hình cao lớn, gương mặt luôn luôn treo vẻ ngạo mạn, hắn là người thực lực mạnh nhất trong bốn huynh đệ Sở gia, đã đạt tới Ngưng Huyết cảnh.
Còn lão tam Sở gia Sở Sinh thân hình lại hơi gầy gò, gương mặt luôn mang nụ cười ấm áp nhưng ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu lại mang theo chút âm tàn, rõ ràng hắn cũng không ngờ Sở Hưu lại có thể sống sót trở về.
Tam phu nhân Sở gia lại là một nữ nhân hơn ba mươi tuổi phong thái yểu điệu, là người được Sở Tông Quang yếu thích nhất. Lão tứ Sở gia Sở Thương năm nay mới mười sáu tuổi, dung mạo tuấn tú, nghe nói trông rất giống Sở Tông Quang hồi trẻ, cho nên cũng được Sở Tông Quang ưu ái nhất.
Sở gia tứ tử, nhưng lại chỉ có ba vị phu nhân. Mẹ đẻ Sở Hưu chỉ là thị thiếp, đương nhiên không tính là phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng.
Sở Hưu đi tới thi lễ với những người trong phòng nghị sự: “Kính chào phụ thân, đại thúc tổ, Tam thúc tổ, Thất thúc tổ, Bát thúc tổ, Cửu thúc tổ, đại nương, nhị nương, tam nương.”
Sở Tông Quang khẽ gật đầu một cái, chỉ thản nhiên nói: “Về rồi thì ngồi đi.”
Vị phụ thân này của y dẫu sao còn mở miệng, năm vị thúc tổ của Sở Hưu thậm chí còn chẳng thèm nhìn tới một cái.
Thân phận bọn họ cao hơn Sở Hưu hai bậc, đương nhiên không để ý tới đứa cháu như y, quan trọng nhất là ai cũng biết địa vị Sở Hưu tại Sở gia rốt cuộc ra sao, cũng không cần để ý đến.
Sở Tông Quang ho khan một tiếng rồi nói: “Sở gia ta tới Thông Châu Phủ đã hơn hai mươi năm, giờ cũng coi như triệt để cắm rễ nơi này. Mấy năm nay bọn nhỏ cũng đã lớn, vài vị thúc phụ đều đang nóng lòng thúc giục. Sở gia ta cũng đã đến lúc quyết định vị trí người thừa kế gia tộc rồi.”
Lúc này đại phu nhân Sở gia đột nhiên lên tiếng: “Còn quyết định gì nữa? Sở Khai là con trưởng Sở gia, thực lực cũng mạnh nhất, không để Sở Khai làm người thừa kế thì để ai?”
Nghe lời này, nhị phu nhân Sở gia lập tức cười lạnh một tiếng nói: “Đại tỷ nói vậy không đúng rồi. Vì sao con trưởng lại được thừa kế vị trí gia chủ? Sở gia chúng ta đâu phải hoàng thất, đâu nhất định phải là con trưởng mới được thừa kế. Tỷ xem những thế gia võ lâm khác đi, vị trí người thừa kế gia chủ trước giờ luôn là người có năng lực.”
Ánh mắt đại phu nhân Sở gia lộ ra ý lạnh nói: “Ý ngươi là con trai ta không bằng con trai ngươi?”
Nhị phu nhân đáp lời không nhanh không chậm: “Muội đâu có nói vậy, muội chỉ biết chúng ta đều là nữ nhân, chuyện đại sự này phải do lão gia quyết định.”
Nói xong nhị phu nhân đưa mắt nhìn sang tam phu nhân: “Muội muội, muội thấy đúng không?”
Tam phu nhân chỉ mỉm cười, nói khẽ; “Nô gia chỉ là hạng nữ lưu, đương nhiên không hiểu những chuyện thế này. Lão gia nói thế nào chính là thế đó.”
Nghe xong lời này, sắc mặt đại phu nhân lập tức xám ngắt.
Mặc dù tam phu nhân không nói rõ nhưng nghe lời là biết, rõ ràng đã đứng bên phía nhị phu nhân.
Sở Tông Quang vỗ bàn một cái, quát lớn: “Đủ rồi!”
Thấy Sở Tông Quang nổi giận, mấy người phụ nữ mới thôi không lên tiếng.
Sở Tông Quang đau đầu xoa xoa trên trán, hắn ghét nhất là xử lý mấy chuyện loạn cào cào thế này.
“Đừng nói nữa, chuyện lớn như người thừa kế đương nhiên phải được suy tính cẩn thận. Hôm nay mấy vị thúc phụ đều có mặt, ta cũng đặt ra quy củ luôn.
Trong thời gian một năm tới, Sở Khai, Sở Hưu, Sở Sinh, Sở Thương, bốn người các ngươi mỗi người giữ một phần chuyện làm ăn của gia tộc. Ai xử lý công việc gia tộc tốt nhất chính là người thừa kế.
Sở gia chúng ta lớn như vậy, chuyện làm ăn cũng chỉ có từng đó, chỉ nhìn là biết ai làm tốt nhất rồi.”
Nói đến đây, Sở Tông Quang nhìn thoáng qua Sở Thương tuổi tác nhỏ nhất nói: “Sở gia ta mặc dù là thế gia võ lâm, nhưng tuổi tác các ngươi chênh lệch nhau nhiều, tạm thời không khảo sát thực lực, chỉ xem năng lực. Các ngươi có đồng ý không?”
Lời này vừa thốt lên, sắc mặt đại phu nhân cùng lão đại Sở gia Sở Khai lập tức trầm xuống. Rõ ràng Sở Tông Quang đang thiên vị Sở Thương tuổi tác nhỏ nhất, chỉ một câu đã biến ưu thế lớn nhất của Sở Khai thành ra không còn gì.
Nhị phu nhân mỉm cười nói: “Lão gia đã nói, đương nhiên thiếp đồng ý.”
Tam phu nhân cũng nói theo: “Nô gia đương nhiên cũng đồng ý.”
Chỉ mình đại phu nhân xanh mặt hừ lạnh nói: “Ta không đồng ý! Sở gia ta thân là thế gia võ lâm, kết quả khi chọn người thừa kế gia chủ lại không khảo nghiệm thực lực, như thế khác nào trò cười!”
Sở Hưu híp mắt nhìn mọi người xung quanh, chỉ qua mấy lời nói vừa rồi hắn cũng đã mò sơ được tính cách đám người ở đây.
Mấy lão già của Sở gia chỉ xếp vào cho có, chỉ dám tính toán riêng nhỏ lẻ, không dám làm trái ý Sở Tông Quang.
Còn vị đại ca cùng đại phu nhân đúng là cùng một tính, cực kỳ kiêu ngạo, không để ai vào mắt.
Nghe nói đại phu nhân xuất thân đại tộc, giờ xem ra là thật, dám khiêu khích trực tiếp Sở Tông Quang.
Có điều đại phu nhân làm vậy là cực kỳ ngu ngốc, cho dù địa vị gia tộc của bà ta lớn đến đâu nơi này cũng đâu phải gia tộc đó. Nơi này là Thông Châu Phủ, là Sở gia, đại phu nhân càng chống đối Sở Tông Quang như vậy, Sở Tông Quang lại càng căm ghét.
Vị nhị phu nhân kia càng không cần phải nói, tâm địa ngoan độc, lão tam Sở Sinh con của bà ta lại kém hơn mẹ nhiều, lúc đi vào Sở Hưu có thể cảm nhận được sát khí từ người hắn.
Vị tam phu nhân cuối cùng lại là người thông minh, sau khi đại phu nhân nhị phu nhân nhiều tuổi nhan sắc sa sút, một mình vị phu nhân này độc chiếm tình cảm Sở Tông Quang, lại biểu hiện rất vô hại. Nhưng không tranh chính là tranh, Sở Thương là đứa con được Sở Tông Quang ưa thích nhất.
Về phần Sở Tông Quang, Sở Hưu có thể cảm giác được vị phụ thân này của y là người rất sợ phiền phức. Cho dù hắn luôn miệng nói việc lựa chọn người thừa kế gia tộc là đại sự, nhưng có vẻ hắn cũng chẳng mấy để ý.
Đây cũng là điểm Sở Hưu lấy làm lạ, chẳng lẽ vị phụ thân này của y bế quan tới nhập ma, ngay cả chuyện lớn như vậy cũng xử lý qua loa quýt luýt?
Đúng lúc này đại phu nhân Sở gia đột nhiên lên tiếng: “Sở Hưu, ngươi mặc dù là con thứ nhưng cũng là người thừa kế Sở gia ta, ngươi thấy những lời lão gia nói thế nào?”
Mọi người lúc này mới như để ý tới Sở Hưu, nhị phu nhân lập tức cau mày, bà ta vẫn luôn sợ chuyện như vậy. Mặc dù nhị phu nhân lôi kéo được tam phu nhân cùng Sở Thương, nhưng tên ngu ngốc Sở Hưu kia vẫn luôn đứng về phía đại phu nhân cùng Sở Khai.
Đại phu nhân cũng biết điểm này, cực kỳ đắc ý nhướn mày với nhị phu nhân, hai đấu hai, nếu Sở Tông Quang lại trắng trợn thiên vị Sở Thương, vậy sẽ thành không ổn.
Nào ngờ Sở Hưu lại chỉ mỉm cười chắp tay với Sở Tông Quang nói: “Phụ thân đại nhân đã quyết, hài nhi làm sao dám nhận xét gì? Đương nhiên là phụ thân đại nhân nói thế nào, hài nhi sẽ làm thế đó.”
Lời này vừa ra khỏi miệng, mọi người đều ngạc nhiên.
Đại phu nhân cùng Sở Khai cũng không thể tin nổi nhìn Sở Hưu, đặc biệt là Sở Khai, hắn nhớ tiểu tử này trước kia vẫn luôn theo sau mâu hắn làm người hầu, giờ lại dám đối nghịch với mình?
Còn nhị phu nhân lại nhíu mày, không đoán nổi Sở Hưu đang suy nghĩ điều gì.
Giờ bà ta đã có thể xác định, Sở Hưu biết chuyện mình bố trí giết y, nhưng y vẫn coi như không biết, lại còn đứng về phía mình. Rốt cuộc Sở Hưu có ý gì?
Thật ra ý tứ của Sở Hưu rất đơn giản, y cũng muốn tranh đoạt vị trí gia chủ này, nếu đứng về phía đại phu nhân thì làm sao tranh được nữa?
Sở Hưu trước kia không muốn tranh đoạt, nhưng Sở Hưu bây giờ nếu không tranh đoạt vị trí gia chủ, chẳng lẽ để tất cả tài sản Sở gia lại làm lợi cho đám huynh đệ rác rưởi kia ư?
Lúc này ngay cả Sở Tông Quang cũng lộ vẻ kinh ngạc nhìn Sở Hưu, hắn cảm thấy đứa con trai vốn luôn nhu nhược này có vẻ đã khác hẳn một năm trước, chẳng lẽ bên khu mỏ Nam Sơn rèn luyện con người tốt đến vậy sao?