Đột nhiên đưa ra điều kiện như vậy, hắn lập tức phải có động tác. Là một trong những người nắm giữ cổ phần của Thác gia, hắn tuyệt đối không chịu nằm dưới Thác Bạt Hồng Dã. Hai bên vừa bắt đầu giao đấu, Thác Bạt Thì lập tức thu gom nhiều kim tệ như vậy, khẳng định là để đối phó với Thác Bạt Hồng Dã.
"Nếu ngươi có thể gom được 60 vạn kim tệ, chúng ta sẽ kí hiệp nghị ngay lập tức, nếu ngươi kiếm không được nhiều như vậy, nói xem ngươi có thể lấy được bao nhiêu. Hiện tại ta cần ít nhất là 5 vạn kim tệ, ngay trong ngày hôm nay." Thác Bạt Thì nói, đối với hắn, chuyện này vô cùng khẩn cấp.
"Ta có thể thu xếp được."
Nhiếp Ngôn nói. Hắn tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này, nếu lỡ mất dịp tốt mua lấy đám bất động sản này, hắn sẽ hối hận cả đời mất.
Nhiếp Ngôn không chỉ muốn phát triển Ngưu Nhân Bộ Lạc mà còn muốn làm một đại tài chủ, sở hữu vô số nhà đấu giá, đất, cửa hàng, cứ điểm… ngày ngày tài nguyên đổ về không dứt. Chờ phát triển đến quy mô nhất định sẽ đổi lấy tín dụng. Do đó mấy tài sản như khu kinh doanh độc quyền, đất và cửa hàng là không thể bỏ qua.
Dựa vào tài lực hiện tại của Nhiếp Ngôn, ăn sạch mấy khu bất động sản này không phải chuyện khó.
"Đám bất động sản của ngươi ở đâu?"
Nhiếp Ngôn hỏi, tài sản của hắn chắc không ở Tạp La Nhĩ Thành mà ở những thành thị khác. Tạp La Nhĩ Thành chỉ còn sót lại một nhà đấu giá mà thôi!
"Thành Ni Tác Đức"
Thác Bạt Thì trả lời.
Ni Tác Đức Thành là thành thị lớn thứ hai ở Cách Lâm Lan. Phần lớn tài lực của Thác Bạt gia tập trung ở bên này, bao gồm những khu kinh doanh độc quyền, đất, cửa hàng và ba công hội lớn. Nghe đến Ni Tác Đức Thành, hai mắt Nhiếp Ngôn sáng lên. Kiếp trước nơi đó là địa bàn của Chiến Thần Bộ Lạc!
Hắn nhớ không lầm thì Thác Bạt gia đã từng có lúc chiếm hơn nửa giang sơn ở Nhi Tác Đức Thành, sau đó bị Chiến Thần Bộ Lạc đột nhiên quật khởi làm rối trận cước. Cha Nhiếp Ngôn đã dùng một số tiền lớn thu mua 20 phòng làm việc nằm trong top 100 của cả nước. Mặt khác một lượng lớn lão binh sau khi xuất ngũ, tham gia trò chơi với tư cách game thủ chuyên nghiệp cũng được cha Nhiếp Ngôn mời chào. Chiến Thần Bộ Lạc cường thế quật khởi, lấy xu thế vô địch càn quét ba công hội lớn của Thác Bạt gia ở Ni Tác Đức Thành. Nhưng về sau Chiến Thần Bộ Lạc gặp phải vấn đề về tài chính, tài sản duy nhất chỉ là một nhà đấu giá ở Ni Tác Đức Thành mà thôi. Nếu Nhiếp Ngôn tiếp nhận kinh doanh của Thác Bạt gia ở Ni Tác Đức Thành, giúp đỡ Chiến Thần Bộ Lạc, vậy thì xu thế quật khởi của Chiến Thần Bộ Lạc sẽ là không thể ngăn cản.
Ngưu Nhân Bộ Lạc, Chiến Thần Bộ Lạc phối hợp với nhau, nếu có thể xử lý Khải Hoàn Đế Quốc, vậy thì ở Cách Lâm Lan, có thể tranh hùng với bọn họ cũng chỉ còn Chiến Đao Thị Huyết, Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ mà thôi!
Nhiếp Ngôn cảm thấy Thác Bạt Thì lúc này không còn vẻ tùy tiện lười nhác như bình thường mà lộ ra khí thế sắc bén. Bảo kiếm đã ra khỏi vỏ. Nhiếp Ngôn có phần chờ mong, Thác Bạt Thì có thể kéo Thác Bạt Hồng Dã xuống ngựa hay không?
"Yêu cầu của ta là chuyển toàn bộ bất động sản qua trước. Sau đó, mỗi ngày ta sẽ chuyển cho ngươi 6.000 kim tệ."
Như vậy, hắn có thể kéo ba phòng đấu giá, cửa hàng ở Ni Tác Đức Thành vào kênh giao dịch. Nếu kinh doanh chu đáo, tiền lời mỗi ngày sẽ không ít, bét ra cũng phải hơn 8.000 kim tệ. Nếu vẫn để Thác Bạt Thì kinh doanh thì lợi nhuận buôn bán mỗi ngày chỉ xấp xỉ 5.000 kim tệ mà thôi.
"Chúng ta kí hiệp nghị, ta bảo người soạn hợp đồng."
Thác Bạt Thì quyết đoán, điều kiện Nhiếp Ngôn đưa ra thuộc phạm vi thừa nhận của hắn. Hắn chỉ cần kim tệ! Hắn có thể bỏ việc kinh doanh ở Ni Tác Đức Thành, nhưng hắn muốn chiếm hết tất cả tài sản khác của Thác Bạt gia ở trong tín ngưỡng! Biến sự đầu tư cá nhân của Thác Bạt Hồng Dã thành công dã tràng, sau đó hắn sẽ nghĩ cách ngốn sạch cổ phần công ty của Thác Bạt Hồng Dã trong hiện thực!
Hiệp nghị nhanh chóng được đưa cho Nhiếp Ngôn, sau khi xác nhận, Nhiếp Ngôn kí tên mình lên.
"Ta lập tức sai người đưa 6 vạn kim tệ đầu tiên vào kho hàng cá nhân của ngươi." Nhiếp Ngôn nói, hắn nhờ Quách Hoài tìm người tiếp nhận quản lý nhà đấu giá ở Ni Tác Đức Thành trước, sau đó bắt đầu đưa ba chỗ kinh doanh độc quyền vào kênh giao dịch.
Quách Hoài đã thuyết phục được một ông chủ kinh doanh độc quyền ở Tạp La Nhĩ Thành gia nhập kênh giao dịch, từ đó lũng loạn kênh giao dịch ở Tạp La Nhĩ Thành, đồng thời cũng chiếm hơn nửa giang sơn ở Ni Tác Đức Thành.
Ba ngày này, ban ngày Nhiếp Ngôn đi học, buổi tối login xoát quái cùng các đội viên. Sau một lần khai hoang, bọn họ đối phó với Địa Huyệt Lĩnh Chủ dễ dàng hơn nhiều, khó khăn giảm xuống không ít.
Qua ba ngày sắp xếp, những tài sản sở hữu bắt đầu cho lợi nhuận, sau khi đưa lên kênh giao dịch, nhà đấu giá làm việc vô cùng thuận lợi, Tinh Không Dược Điếm cũng được mở rộng, nhất là ở Tạp La Nhĩ Thành và Ni Tác Đức Thành, chi nhánh của Tinh Không Dược Điếm đã được mở rộng toàn thành. Cộng các hạng mục lại, lợi nhuận mỗi ngày lên đến hai vạn kim tệ, mức độ vơ vét của cải của Nhiếp Ngôn, nếu nói ra, chỉ sợ mấy tập đoàn lớn cũng phải chấn động. Dù sao bọn họ thu mua kim tệ, cần đầu nhập một lượng lớn tài chính, mà Nhiếp Ngôn từ trước đến giờ chưa từng dùng một điểm tín dụng nào! Thành tựu của Nhiếp Ngôn có thể nói là huy hoàng!
Vẫn như thường ngày, Nhiếp Ngôn thoát khỏi trò chơi, mẹ Nhiếp Ngôn đang định ngồi ăn điểm tâm cùng Nhiếp Ngôn, nghe công ty có cuộc họp khẩn cấp nên vội vàng ra ngoài, Nhiếp Ngôn loáng thoáng nghe thấy tên Chiến Thần Bộ Lạc từ trong điện thoại, Ni Tác Đức Thành gì đó. Hắn suy nghĩ một lúc, việc kinh doanh của hắn ở Ni Tác Đức Thành lúc này đã rất phát triển. Nghe nói chỗ phụ thân đã thu hơn 10 phòng làm việc, hơn nữa đã an bài công việc hàng ngày cho Chiến Thần Bộ Lạc. Cũng đã đến lúc hắn cần nói chuyện với phụ thân rồi. Vì một tương lai huy hoàng hơn của Chiến Thần Bộ Lạc so với kiếp trước, vĩnh viễn bất bại!
Nhiếp Ngôn lái xe đến công ty, phụ thân mua cho hắn một chiếc xe để đi lại. Đây là loại xe thể thao màu lá cọ, nhìn qua không tệ. Một kiếp này, Nhiếp Ngôn rốt cuộc có xe mới. Nhưng hắn cũng không để ý lắm tới nhãn hiệu của chiếc xe, hình như là Tác Long, nghe nói cũng khá mắc.
Căn biệt thự nhà hắn cách công ty không xa, đi hơn mười phút là đến, bởi vì đây là vùng ngoại thành nên tràn ngập màu xanh, hai bên đường toàn là bóng cây.
Một tòa nhà lớn màu trắng xuất hiện trước mặt Nhiếp Ngôn, đây là tòa nhà mới, phụ thân mua để làm công ty.
Đi vào đại sảnh, có rất nhiều nhân viên đang bận rộn, mọi người ai nấy mặc đồng phục tạo một cảm giác trật tự ngay ngắn. Nhiếp Ngôn dựa vào trí nhớ kiếp trước, đi vào phòng họp.
Một người đi từ xa tới đón, gương mặt này vô cùng quen thuộc, làm Nhiếp Ngôn bỗng chốc cảm thấy lệ nóng oanh tròng. Người kia cao lớn cường tráng, bởi vì thường xuyên rèn luyện nên toàn thân cơ bắp rắn chắc, khuôn mặt mặc dù không được coi là anh tuấn nhưng lại toát lên vẻ quả cảm cương nghị. Tính toán một chút, lúc này hắn hẳn là 27 tuổi.
Hắn là anh họ của Nhiếp Ngôn, họ hàng đều gọi hắn là A Sâm, hồi nhỏ bọn họ thường cùng nhau chơi đùa, hắn rất thân thiết với cha mẹ của Nhiếp Ngôn, khoảng thời gian trước, là hắn cùng với cha mẹ Nhiếp Ngôn nán lại ở biên giới thật lâu. Cảm tình giữa hắn và nhà Nhiếp Ngôn vô cùng thâm hậu. Trước đây hắn làm việc bên ngoài, Nhiếp Ngôn đã lâu không gặp hắn, đây là lần đầu gặp lại. Nhìn thấy Nhiếp Ngôn đi tới, đôi mắt A Sâm hiện lên vẻ vui sướng, đi về phía Nhiếp Ngôn.
"Hảo tiểu tử, đã lâu không gặp, thiếu chút nữa thì ta không nhận ra." A Sâm vỗ mạnh bả vai Nhiếp Ngôn, cười ha ha "Rắn chắc hơn lúc trước nhiều, ta nghe ba mẹ nói tiểu tử ngươi bây giờ rất lợi hại, có thể đánh thắng Lâm thúc. Ta còn không tin, không ngờ bây giờ cũng có chút tư thế rồi."
Vừa nói tay trái A Sâm vừa đột ngột vung tới.
Chỉ nghe "bộp" một tiếng, tay trái Nhiếp Ngôn đã nắm lấy cánh tay của A Sâm, cánh tay của hắn giật giật, vận sức đỏ hết mặt những vẫn không vùng ra nổi. Vẻ mặt lộ ra kinh hỉ: "Lực tay không tệ, lúc nào chúng ta đánh một trận." A Sâm chỉ đùa mà thôi, không ngờ Nhiếp Ngôn thật sự có chút thực lực, hắn chính là người thấy cái mình thích là thèm.
Nhiếp Ngôn trợn mắt, người này là kẻ cuồng vật lộn, mỗi ngày phải tìm người đánh vài ván, nếu không thì ngứa ngáy. Nhưng A Sâm lại là người vô cùng nhiệt tình, kiếp trước lúc công ty bọn họ phá sản, A Sâm đánh đại cữu, mợ và mấy người khác một trận, thiếu chút nữa gây ra án mạng, sau này phải vào ngục.
Kiếp trước Nhiếp Ngôn đi thăm tù nhiều lần, lúc nhìn thấy A Sâm, tình trạng thân thể hắn không tốt, người gầy đi một vòng, nhưng khi thấy Nhiếp Ngôn, hắn vẫn cười sáng lạn, bộ dáng không để tâm làm người thương tiếc. Gặp lại A Sâm, trái tim Nhiếp Ngôn đau đớn, lệ trong hốc mắt thiếu chút nữa thì rơi xuống. Nhiếp Ngôn hít sâu, bình tĩnh lại.
"Ba mẹ em đâu?"
"Ở phòng họp, đi theo ta."
A Sâm nói, theo lý thuyết thì không thể tùy tiện ra vào phòng họp nhưng hắn cứ mặc kệ.
Nhiếp Ngôn theo sau A Sâm, đi qua hành lang có thiết bị theo dõi nghiêm mật, tiến vào trong phòng họp.
Trong phòng họp có khoảng ba bốn mươi người, tất cả đều là cấp cao trong công ty và lãnh đạo các phòng, ban.
Quét mắt một cái, ánh mắt Nhiếp Ngôn tập trung vào năm người trong đó, năm người này đều là trùm trong trò chơi.
Phía bên trái hàng đầu tiên là một người trẻ tuổi tầm 25, 26 tuổi. Trang phục đơn giản, đây là trùm phòng làm việc Băng Phong - Hàn Băng Chi Ngữ. Phòng làm việc Băng Phong xếp thứ 5 cả nước.
Bên cạnh là một người trung niên mặt vuông hơn 40 tuổi, là trùm phòng làm việc Thương Long xếp thứ 9 cả nước. Bên cạnh là phòng làm việc Lôi Thần, Dạ Nguyệt, Hỏa Viêm, bài danh trước 30 trong cả nước.
Các phòng làm việc lớn đều tập trung ở một chỗ, muốn tụ tập nhóm người này lại, không chỉ cần tiền là được, còn phải có quan hệ, Nhiếp phụ trước buôn bán kim loại, quan hệ sau lưng vô cùng bền chắc.
Một đám nhân vật có thể hô phong hoán vũ trong trò chơi, nếu có thể lôi kéo nhóm người này tề tụ lại một chỗ sẽ tạo thành loại lực lượng lớn cỡ nào?
Kiếp trước Chiến Thần Bộ Lạc có thể oai phong một cõi, uy hiếp địa vị của Khải Hoàn Đế Quốc, cũng không phải không có đạo lý. Nhưng khi Nhiếp Ngôn nhìn về phía bọn họ, lại dùng tư thế từ cao nhìn xuống, bởi vì hắn là cuồng tặc Niết Viêm.