Trạm phi hành thực ra chỉ là một trại thú, bên trong nuôi rất nhiều dơi khổng lồ, thân thể mập mạp. Lối ra của trại thú có mấy lão Địa Huyệt Nhân già yếu, diện mạo xấu xí vô cùng.
Bất ngờ Nhiếp Ngôn nhận được thông báo của hệ thống.
Tiến độ nhiệm vụ: Đi đến đảo Bố Luân Đức thuộc quần đảo Viêm Chước.
Nhiếp Ngôn đi tới chỗ lão Địa Huyệt Nhân.
Lão Địa Huyệt Nhân nhìn tới, hỏi: “Khách nhân tôn kính, xin hỏi có thể phục vụ được gì cho ngài?”
Nhiếp Ngôn nhìn qua lịch bay, bên trên có chi chít mười mấy địa điểm. Khi thấy đảo Bố Luân Đức, hắn nói: “Mời đưa ta tới đảo Bố Luân Đức.”
“Nguyện phục vụ ngài.” Lão Địa Huyệt Nhân dẫn một con dơi khổng lồ ra khỏi trại thú, trên người nó có buộc một thứ giống yên ngựa. “Tiên sinh vui lòng trả 50 bạc.”
Nhiếp Ngôn trả tiền.
Con dơi đi về phía trước vài bước, hết sức ngoan ngoãn.
Kiếp trước, Nhiếp Ngôn từng ngồi qua tọa kỵ phi hành, nhưng là Sư Thứu, tọa kỵ phi hành ở Cách Lâm Lan thường là Sư Thứu.
Nhiếp Ngôn cưỡi lên mình dơi, nó vỗ cánh, sau đó bay lên trời, cao dần, cao dần, khu lều bên dưới càng ngày càng nhỏ, sau đó nó bay về phương xa.
Con dơi bay qua bầu trời trên biển dung nham, khí nóng ập từ dưới lên làm nó khẽ run rẩy.
Nhiếp Ngôn ngồi trên lưng nó, vững vàng nắm chặt dây cương. Một lát sau, nó ổn định thân thể, bay cách mặt biển hai, ba trăm mét.
Càng ngày nó càng tiến gần đến ngọn núi lửa cùng với khói đặc bốc cao nghi ngút. Nó bay sát miệng núi lửa rồi bay về nơi xa.
Nhiếp Ngôn nhìn trước mắt, chỉ thấy trên biển dung nham có rất nhiều hòn đảo, sắp xếp theo một phương thức kỳ lạ.
Nhiếp Ngôn suy đoán, những quần đảo này chắc chắn cũng có lịch sử của riêng nó. Hắn tìm tòi tư liệu trên mạng về quần đảo Viêm Chước thì được biết nơi này vốn là lãnh địa của đế quốc Kha Khắc Bỉ, là đế quốc cường đại của Địa Huyệt Nhân, thực lực cũng tương đương với đế quốc Vong Linh, cuối cùng bị nhấn chìm dưới lòng biển dung nham. Trên mấy chục quần đảo này hiện tại vẫn còn một số phế tích thành cổ của Địa Huyệt Nhân, thế nhưng rất nhiều chỗ đã bị Dung Nham Quái và Hỏa Tinh Linh chiếm cứ.
Dung Nham Quái và Hỏa Tinh Linh thường xuyên rơi ra bảo thạch nên rất được người chơi ưu ái.
Sau khi bay hơn 10 phút, con dơi dần giảm độ cao, hạ xuống một hòn đảo lớn. Nơi này được phủ bởi đá vôi do dung nham núi lửa phun trào, xuyên qua khe hở của đá vôi có thể thấy dung nham vẫn đang chảy bên dưới.
Hệ thống: Người chơi phát hiện đảo Bố Luân Đức.
Giữa đảo Bố Luân Đức cũng là một ngọn núi lửa, trông không khác gì ống khói khổng lồ, phun khói đen cuồn cuộn.
Bối Nội Đặc tinh hồn bay thẳng về phía núi lửa ở trung tâm.
Nhiếp Ngôn vội chạy theo, hắn xem trên mạng thì đây là map level 80, lập tức cẩn thận hơn, không triệu hồi Hoàng Kim Địa Long vì nếu gặp quái tinh anh level 80 thì Hoàng Kim Địa Long chỉ có nước ra bã.
Hắn tiến vào trạng thái Tiềm Hành, tiến bước về phía rừng rậm nơi xa, nơi này sinh trưởng rất nhiều cây cối màu đen cao lớn, cũng không biết tên gọi là gì, một số lại có tính công kích.
Hắn đi trong rừng được một lúc, trong đó có một số Hỏa Tinh Linh hoạt động, đám Hỏa Tinh Linh cao khoảng ba mét, trông khá giống nhân loại, toàn thân bốc lên ngọn lửa màu đỏ.
Liệt Diễm Tinh Linh: level 80, HP: 8000/8000.
Liệt Diễm Tinh Linh là loại Hỏa Tinh Linh khá cao cấp, HP không cao nhưng lại có ma pháp hỏa hệ cường đại, công kích rất mạnh.
Đến Nhiếp Ngôn cũng không dám đồng thời đối đầu với hai con Liệt Diễm Tinh Linh.
Đám Liệt Diễm Tinh Linh đi ra từ trong rừng cây, trên người bọn nó phát ra ánh lửa chiếu bừng phạm vị ba mươi mét xung quanh.
Nhiếp Ngôn dựa vào Tiềm Hành để tránh thoát đám này, đi theo Bối Nội Đặc tinh hồn, dần dần đi sâu vào trong rừng. Nơi xa, có một gốc cây đại thụ cao vút chọc trời làm hắn chú ý. Nó cao khoảng năm sáu mét, giống như một cái ô khổng lồ trên đầu, thân cây vĩ đại đến năm sáu người ôm mới xuể. Rễ cây của nó chằng chịt, có một phần lộ ra mặt đất.
Bối Nội Đặc tinh hồn lượn lờ một chút, sau đó dừng lại. Nhiếp Ngôn tìm tòi xung quanh một chút, phát hiện bên dưới thân đại thụ có mấy bộ hài cốt động vật, trên mặt đất còn rơi một số đồ lóng lánh, không biết là gì. Bên cây còn có một bảo rương, thể tích rất nhỏ, trên phủ đầy bụi xám tro, nhìn rất tầm thường.
Xung quanh không biết có nguy hiểm gì không, Nhiếp Ngôn ngắm nhìn bốn phía, cũng không có quái xuất hiện. Hắn đi về phía kia, cúi người xuống, bắt đầu nhặt vật phẩm, phát hiện ra đó hẳn là kim loại, lớn chừng nắm tay.
Nhiếp Ngôn xem xét những thứ này.
Mê Yểm Chi Kim (phẩm chất 7): Nguyên liệu.
Trong ấn tượng của Nhiếp Ngôn, hình như Mê Yểm Chi Kim là tài liệu chế tạo dây cung của Cự Nỏ Thủ Thành, vì nó có tính dai cực mạnh. Loại tài liệu này rất khó tìm, thường chỉ tìm thấy ở khu vực hay có núi lửa bộc phát. Miệng núi lửa nhiều nhất, phẩm chất tốt nhất, nhưng chỗ đó lại rất nguy hiểm, hiếm có dấu chân người thám hiểm.
Xung quanh đây rơi lả tả hai ba mươi miếng Mê Yểm Chi Kim, Nhiếp Ngôn nhặt hết, sau đó đi tới bảo rương dưới gốc cây. Bảo rương gắn chặt vào gốc cây, có vẻ rất xa xưa.
Nhiếp Ngôn phủi sạch tro bụi bên trên. Trên bảo rương có khắc một chút ký hiệu kỳ lạ, dùng ổ khóa bằng xương trắng, tỏa ra khí tức quỷ dị.
Không biết là niên đại nào, Nhiếp Ngôn cũng không rõ lịch sử của đế quốc Vong Linh, nhưng nhìn chất liệu của bảo rương thì ít nhất cũng phải mấy trăm năm.
Phải mất rất lâu mới mở được. Đúng lúc đấy, rễ cây bên cạnh bất ngờ quấn lấy chân phải của Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn giật mình, hoàn toàn không nghĩ rễ đại thụ lại chủ động công kích hắn, vô số xúc tu của đại thụ vươn về phía Nhiếp Ngôn.
Vốn là đại thụ an tĩnh bất ngờ mở ra một đôi mắt, biến thành Thụ Yêu.
Nhiếp Ngôn mở được 1 nửa bảo rương thì bị gián đoạn.
Nhiếp Ngôn nhìn thanh kỹ năng, những kỹ năng chạy trốn như Tật Phong Bộ, Âm Ảnh Vũ Bộ đều không thể sử dụng, bởi những kỹ năng này phải chạy được mới dùng được trong khi chân phải của hắn lại đang bị rễ cây quấn chật.
Nhiếp Ngôn nhìn vô số xúc tu đang ập tới, nếu chúng bao vây được Nhiếp Ngôn thì hắn cũng không thể thoát được, vì Nhiếp Ngôn có thể cảm giác lượng máu của hắn đang bị Thụ Yêu hút dần.
Nhiếp Ngôn rốt cuộc hiểu tại sao trên mặt đất lại có nhiều hài cốt thế.
Nhưng hắn cũng không có kỹ năng nào thoát được khỏi rễ của Thụ Yêu!
Linh quang lóe lên, ai bảo không có!
Nhiếp Ngôn sử dụng kỹ năng Chu Nho trên nhẫn Chu Nho, thân thể nhanh chóng nhỏ lại, chân phải cũng nhỏ đi, lập tức rễ cây không thể thít chặt chân hắn.
Hắn vội vàng rút chân ra, chạy như điên ra ngoài, nhân cơ hội tránh thoát rễ cây của Thụ Yêu đang quét tới.
Hiển nhiên Thụ Yêu không nghĩ tới thân thể Nhiếp Ngôn có thể thu nhỏ, sau khi phát hiện Nhiếp Ngôn thoát đi, xúc tu của nó nhanh chóng bủa vây về phía Nhiếp Ngôn.
Ầm ầm ầm, xúc tu của Thụ Yêu xuyên thẳng xuống đất như mũi tên.
Nhiếp Ngôn không ngừng tránh trái tránh phải, hắn thấy một cái xúc tu đâm về phía mình, vội vàng thi triển Tật Phong Bộ, ngăn cản Thụ Yêu công kích, chỉ tiếc, sau khi biến thành Chu Nho, tốc độ của hắn cũng giảm nhiều.
Vì chân quá ngắn!
Xúc tu đâm xuống chi chít, như bao trùm cả người hắn. Nhiếp Ngôn tiếp tục sử dụng thuật biến hình, thân thể tiếp tục nhỏ lại, biến thành mèo rừng, nhảy về phía trước, tránh xa năm sáu mét, xuyên qua khe hở giữa các xúc tu.
Thụ Yêu vẫn không buông tha, sau khi thất bại lại tiếp tục cuốn chặt Nhiếp Ngôn, xúc tu của nó đã vươn dài hơn hai mươi mét, và vẫn tiếp tục dài ra.
Nhiếp Ngôn tung người nhảy, thân thể dán tại một thân cây khô, lòng bàn chân vươn ra móng nhọn, chộp vào vỏ cây, nhanh chóng leo lên, rất nhanh bò tới đỉnh, sau đó lại tung người nhảy, bay từ cây này đến cây khác, nhanh chóng thoát khỏi công kích của Thụ Yêu, biến mất khỏi tầm mắt của nó. Lúc này Thụ Yêu mới buông tha Nhiếp Ngôn, thu xúc tu về.
Sau khi chạy năm sáu chục mét, Nhiếp Ngôn đi tới một góc bí mật, giải trừ trạng thái Chu Nho và biến hình, dựa vào thân cây, thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng an toàn. Vừa rồi thực sự quá nguy hiểm, nếu không phải nghĩ tới kỹ năng biến thân Chu Nho thì không thoát chết rồi.
Thụ Yêu này thật âm hiểm, ngụy trang thành đại thụ bình thường, lại lấy bảo rương ám kim làm mồi dụ, chờ người chơi mở rương thì thịt gọn. Thiếu chút thì Nhiếp Ngôn cũng nằm, may mà hắn phản ứng kịp.
Thụ Yêu không đuổi kịp Nhiếp Ngôn liền thu xúc tu về, biến thành thân cây bình thường vô hại, không ai ngờ nó lại là Thụ Yêu.
Nhiếp Ngôn tiến vào trạng thái Tiềm Hành, từ từ nhích tới cách nó khoảng hai mươi mét, sử dụng siêu cấp động sát.
Hắc Ám Thụ Yêu: tinh anh level 80, HP: 300000/300000.
Máu trâu thật!
Hơn nữa, nó còn miễn dịch ma pháp, phòng ngự vật lý lại mạnh, mũi tên thông thường không thể tạo thành thương tổn.
Nhưng nó có một nhược điểm, đó là không thể di chuyển, xúc tu cũng chỉ vươn xa được ba mươi mét.