Ở ngoài, ba trong số tám nhân viên bảo vệ đã đi tìm vị trí của tay bắn tỉa. Kỹ thuật bắn súng của y rất tốt, liên tục giết chết ba bảo vệ. Những người còn lại muốn lại gần biệt thự nhưng ở nơi xa luôn có từng lớp phục kích thời khắc nhắm thẳng bọn họ nên mỗi bước tiến trở nên vô cùng khó khăn. Các tay bảo vệ ở đây đều từng gia nhập quân đội, thực lực và ý thức chiến đấu đều không tồi thế nhưng nếu so với những sát thủ tuyệt đỉnh này thì lại thua kém không ít.
Tới khi ba bảo vệ đến được nóc nhà – vị trí của kẻ bắn tỉa thì phát hiện người đã đi mất từ khi nào.
Sau khi Quỷ Hỏa chết, Thứ Đao liền nhảy ra khỏi cửa sổ, không đầy một lát sau, thân ảnh đã biến mất trong bóng đêm, hoàn toàn không thấy.
Nhìn bóng lưng Thứ Đao biến mất, Nhiếp Ngôn trầm mặc trong chốc lát. Hắn không biết Thứ Đao còn tới tìm mình nữa hay không.
“Nhiếp Ngôn, tại sao anh lại muốn chiêu dụ kẻ nguy hiểm như vậy?” Tạ Dao cẩn thận lách qua thi thể của Quỷ Hỏa, hỏi với vẻ hơi rụt rè.
“Hắn là một kẻ có chí khí, kẻ như vậy không hề nguy hiểm.” Nhiếp Ngôn cũng không biết giải thích với Tạ Dao như thế nào cho rõ.
Hai mắt Tạ Dao trong veo, trong đó rõ ràng hiện lên một chút ngờ vực, tuy không hiểu nhưng nếu Nhiếp Ngôn đã nói vậy, nàng cũng không hỏi lại nữa.
Lại qua một lúc, hệ thống vệ tinh xung quanh cuối cùng cũng khôi phục bình thường, Bích Thủy Vân Gian lập tức xuất động một nhóm bảo vệ lớn đi về phía biệt thự nhà Tạ Dao.
Nhiếp Ngôn để Tạ Dao gọi điện báo cho cha mẹ mình vẫn bình an sau đó cùng nàng lặng lẽ lên xe, tránh xa khỏi tầm mắt mọi người, biến mất ở trong màn đêm.
Bên phía Quỷ Hỏa còn một tay bắn tỉa chưa chết, tình hình vẫn vô cùng nguy hiểm.
Nhiếp Ngôn biết một ít nguyên tắc hành động của sát thủ, nếu chưa đắc thủ, bọn họ sẽ không rời đi. Bảo vệ bên Bích Thủy Vân Gian đến càng nhiều, tình hình càng hỗn loạn, độ nguy hiểm của Tạ Dao lại càng cao.
Hắn nổ máy con Tác Long, phóng thật nhanh nhanh xuyên qua con đường trong hẻm nhỏ trở lại biệt thự nhà mình.
Có lẽ đám người kia không ngờ được Nhiếp Ngôn mang Tạ Dao rời khỏi biệt thự Tạ gia nhưng vẫn còn trong Bích Thủy Vân Gian, đây có thể gọi là chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.
Sau khi đến nhà Nhiếp Ngôn, Tạ Dao mới gọi điện cho gia đình kể lại chuyện đã xảy ra. Vừa nghe chuyện mà nàng gặp phải, cả tập đoàn Long Dược và Chính Vinh đều thực sự căng thẳng. Cả hai bắt đầu khua chiêng gõ trống điều tra chuyện này. Nếu để bọn họ biết được là kẻ nào gây ra thì kẻ đó chắc chắn sẽ phải hứng chịu lửa giận lôi đình của cả hai nhà.
“Cha em bảo để anh nghe điện thoại.” Tạ Dao vừa nói vừa nhìn Nhiếp Ngôn.
“Ừ”. Nhiếp Ngôn nhận lấy điện thoại trong tay nàng, hắn hiểu được Tạ Quân chắc chắn có chuyện muốn nói rõ với mình. “Bá phụ muốn dặn gì con à?” Nhiếp Ngôn nói.
“Tạ Dao tạm thời giao cho cháu, cháu phải bảo vệ con bé thật tốt. Hiện tại không phải thời điểm thích hợp để nó lộ diện trước công chúng, ở lại nhà ngươi ngược lại là an toàn nhất. Chờ chúng ta xử lý xong chuyện này sẽ đến đón con bé. Khoảng thời gian tới đây lại phải làm phiền cháu.” Nghe lời nói chân thành của Tạ Quân lại thêm ngữ khí của hắn, Nhiếp Ngôn có thể đoán được chuyện lần này ở Tạ gia chắc chắn không nhỏ, nếu không bọn họ sẽ không để Tạ Dao đến nhà hắn.
“Bá phụ, xin ngài yên tâm, cháu nhất định chăm sóc Tạ Dao thật tốt.” Nhiếp Ngôn trịnh trọng nói.
Nhiếp Ngôn trò chuyện với Tạ Quân trong chốc lát, hắn nói bóng nói gió, từ lời của Tạ Quân mà hiểu được một chút tình hình hiện tại. Hai tập đoàn tài chính Long Dược và Chính Vinh cùng tập đoàn tài chính Thế Kỷ xảy ra một vài tranh chấp trên thương nghiệp. Nội bộ tập đoàn Long Dược dường như cũng xuất hiện vài vấn đề nhỏ, có liên quan đến cha của Lưu Thụy.
Nhiếp Ngôn bỗng nhiên nhớ lại hình như kiếp trước quả thật cũng có một việc như thế này. Tập đoàn tài chính Long Dược và tập đoàn Chính Vinh xảy ra khủng hoảng, không những vậy còn có mâu thuẫn trong số cổ đông của tập đoàn Long Dược. Cha của Lưu Thụy và ông ngoại Tạ Dao – Lưu Hồng Triết cùng bất đồng ý kiến, sự việc ầm ĩ đến không thể dàn xếp. Chuyện này bị trì hoãn đến hai ba năm sau mới giải quyết được.
Nhiếp Ngôn nhớ rõ khi nội bộ tập đoàn Long Dược ổn định cũng là lúc truyền ra tin đính hôn của Tạ Dao và Lưu Thụy. Lúc ấy hắn tâm như tro tàn, càng ngày càng sa đọa đến nát bét, rất nhiều chuyện hoang đường là khi đó mà làm ra.
Chẳng lẽ việc Tạ Dao gả cho Lưu Thụy có liên quan đến chuyện này?
"Bá phụ nếu cần gì cứ nói, cháu nhất định sẽ cố hết sức." Nhiếp Ngôn trả lời. Bất kể như thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện như kiếp trước xảy ra một lần nữa.
Tạ Quân nghe vậy, cười cười, nói: “Những lời này là của cá nhân cháu hay đại biểu cả Nhiếp gia?”
Nhiếp Ngôn hiểu được ẩn ý trong lời nói của Tạ Quân. Nếu chỉ đại biểu mình hắn, căn bản không giúp được gì cho bọn họ: "Cháu có thể đại diện cho Nhiếp gia!"
Nghe Nhiếp Ngôn trả lời, Tạ Quân cũng hơi bất ngờ. Nhiếp Ngôn hiện tại mới bao nhiêu tuổi? Cha hắn thực sự giao vị trí lãnh đạo công ty cho hắn sao?
Tạ Quân không để lời nói của Nhiếp Ngôn trong lòng, dù vậy nhưng ấn tượng của hắn với cậu thanh niên này cũng không tệ. Tạm thời giao Tạ Dao cho Nhiếp Ngôn, hắn yên tâm phần nào: "Cháu phải nhớ kỹ lời ta lúc trước, hai đứa đều đã trưởng thành, phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình.”
Tạ Quân rõ ràng đang cảnh cáo Nhiếp Ngôn, cả hắn và Tạ Dao nghe được... đều hơi lúng túng.
Tạ Dao nhận lại điện thoại từ Nhiếp Ngôn, nói chuyện với cha thêm một lúc rồi cúp máy.
Vừa nghĩ tới mấy ngày tiếp theo phải ở lại đây, Tạ Dao hơi ngượng ngùng, gương mặt chợt nóng lên, nàng nhìn Nhiếp Ngôn, nói: “Bá phụ, bá mẫu còn chưa trở về sao?”
"Không biết lúc nào bọn họ mới về, có khi sẽ ở lại trong công ty mấy ngày liên tục." Nhiếp Ngôn nói. Tình hình thực tế của nhà hắn trên cơ bản cũng giống nhà Tạ Dao. Nhiếp phụ thật sự quá bận, thường xuyên không chú ý đến việc nhà.
Tạ Dao gật gật đầu. Nhiếp phụ, Nhiếp mẫu không về lại khiến nàng thấy tốt hơn một chút. Nếu bọn họ trở lại, tránh không được lại một trận xấu hổ.
Nhiếp Ngôn đưa Tạ Dao đi tham quan nhà mình sau đó sắp xếp cho nàng ở gian phòng ngay cạnh phòng hắn: "Không có máy chơi game, anh đã bảo cấp dưới đưa một cái mũ trò chơi tốt qua đây, tạm thời em dùng nó trước. Vì lý do an toàn, mấy ngày gần đây tốt nhất em không nên ra ngoài, cần gì cứ nói với anh là được.”
"Ừ." Tạ Dao đáp. Đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm, nàng vẫn có chút câu nệ.
Nhìn Tạ Dao vẫn còn hoảng hốt mà lộ ra chút nhút nhát e lệ đúng là có một loại hứng thú đặc biệt.
"Quần áo để em thay tính sao giờ? Nói số đo cho anh biết, anh bảo chị dâu mang tới." Nhiếp Ngôn vừa nói vừa nhìn Tạ Dao. Dáng người nàng thon dài, cao chừng một mét sáu sáu, sáu bảy, trong số các nữ sinh cũng coi như là tương đối cao rồi.
Tạ Dao nói hết tất cả số đo y phục của mình cho Nhiếp Ngôn, khi nói đến áo ngực, nàng bỗng hơi ấp úng, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Nhiếp Ngôn liếc nhìn ngực Tạ Dao, hồi tưởng lại hình ảnh kiều diễm lúc trước, có chút vô liêm sỉ mà cười nói: "Có lẽ là 36D." Một đôi kia của Tạ Dao, trông cũng thật đủ lớn.
Tạ Dao ngược lại xấu hổ mà nổi giận. Lời Nhiếp Ngôn nói xem như không sai nhưng bị hắn nói ra, nàng cảm thấy uất ức.
Chứng kiến bộ dáng vì xấu hổ mà sắp nổi nóng của Tạ Dao, Nhiếp Ngôn hặc hặc cười cười, không tiếp tục trêu ghẹo nàng nữa. Hắn gọi điện thoại cho vợ của A Sâm cũng chính là chị dâu mình, nhờ nàng giúp mua ít đồ dùng hằng ngày của phụ nữ.
An bài mọi việc xong xuôi thì trời cũng gần sáng, Nhiếp Ngôn gọi cho Quách Hoài, hỏi: "Công hội thế nào rồi?"
“Cuối cùng ngươi cũng chịu gọi.” Quách Hoài thở phào nhẹ nhõm.
Lần này Nhiếp Ngôn đi, Ngưu Nhân Bộ Lạc liền rối loạn. Rất nhiều chuyện Nhiếp Ngôn không nói, Quách Hoài căn bản không dám quyết định. Khi gần đi hắn chỉ ném lại những lời kia, Quách Hoài tất nhiên hiểu được, Nhiếp Ngôn chắc chắn có việc quan trọng phải làm gấp cho nên một mặt không dám gọi điện thoại một mặt lại lo lắng Nhiếp Ngôn bên này gặp chuyện không may.
Nhiếp Ngôn đương nhiên hiểu tâm tình của Quách Hoài. Sự việc đột ngột xảy ra, chính hắn cũng trở tay không kịp. May mắn là Tạ Dao không gặp nguy hiểm nếu không hắn sẽ phải hối hận cả đời!
"Hiện tại công hội xem như ổn định rồi. Có vài việc hay là để ngươi xử lý tốt hơn. Mặt khác có chuyện này, năm công hội của Thác Bạt Gia đoán chừng muốn ra tay với Chiến Thần Bộ Lạc tại Ni Tác Đức thành. Thực lực của Thác Bạt Gia vẫn rất mạnh, ta lo Chiến Thần Bộ Lạc không thể chống lại được. Bất kể như thế nào, Ngưu Nhân Bộ Lạc của chúng ta cũng không thể tiếp tục tham chiến. Cuộc chiến ở cứ điểm Khắc Lý Phổ Tư lần này Ngưu Nhân Bộ Lạc tổn thất thảm trọng, số người chơi đẳng cấp cao ít nhất phải cần nhiều tuần mới khôi phục thực lực lại được. Nếu muốn đuổi kịp phần lớn binh sĩ khác phải cần hơn mấy tháng, đánh tiếp trận này thì thực sự không ổn." Quách Hoài nói ra, Ngưu Nhân Bộ Lạc bất kể thế nào cũng không thể tổn thất thêm nữa.
Nhiếp Ngôn suy nghĩ một chút, nói: "Cuộc chiến lần này cả Quang Minh Thánh Diễm, Già Lam Thần Điện và Thần Thánh La Mã Đế Quốc đều tổn thất thảm trọng, vậy để cho Cuồng Chiến Liên Minh đi thôi."
"E rằng không được. Cuồng Chiến Liên Minh vẫn đang khai chiến với mấy công hội trong thành thị. Bọn họ còn chưa thống nhất Phỉ Thúy thành Hi Nhĩ Địch Lạc Khắc, hiện tại không thể rời đi!” Biện pháp này Quách Hoài đã sớm nghĩ đến nhưng Hi Nhĩ Địch Lạc Khắc còn chưa xong, vậy không ổn!
"Trong thời gian ngắn Chiến Thần Bộ Lạc hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề, chúng ta cứ nhìn tình hình rồi quyết định." Nhiếp Ngôn trả lời. Hiện tại cũng chỉ có thể chờ đợi, không thể vì Chiến Thần Bộ Lạc mà hủy diệt hoàn toàn tiền đồ của Ngưu Nhân Bộ Lạc.
"Thác Bạt Gia hiển nhiên là sớm có dự mưu, thừa dịp chúng ta cùng Chiến Đao Thị Huyết, Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ vừa đánh xong mới ra tay đối phó Chiến Thần Bộ Lạc. Chiến Thần Bộ Lạc muốn chống đỡ, sợ là rất khó." Quách Hoài lo lắng nói.
Nhiếp Ngôn nhớ lại một chút kiếp trước, khi đó Chiến Thần Bộ Lạc không phát triển nhanh như bây giờ. Dựa theo tiến độ hắn nhớ lại, khoảng thời gian này, Chiến Thần Bộ Lạc mới là một tiểu công hội mà thôi, căn bản không làm cho Thác Bạt Gia chú ý, thẳng đến về sau, Thác Bạt Gia phân tranh nội bộ, gia tộc xuống dốc toàn diện, Chiến Thần Bộ Lạc mới mạnh mẽ quật khởi, thống nhất Ni Tác Đức thành.
Mà bây giờ Chiến Thần Bộ Lạc đưa tới sự chú ý của Thác Bạt Gia quá sớm. Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, một khi Thác Bạt Gia khai chiến toàn diện với Chiến Thần Bộ Lạc, tình huống thật sự rất khó nói.
Chiến Thần Bộ Lạc thủ vững ở cứ điểm hẳn là không có vấn đề gì, xem ra chỉ có thể chống đỡ trước một thời gian mà thôi.
Nhiếp Ngôn đưa cho Quách Hoài một tờ danh sách, trên đó có ghi đại khái hai đến ba ngàn chiến sĩ tinh anh của Ngưu Nhân Bộ Lạc, là số người không bị rớt cấp ở cuộc chến cứ điểm Khắc Lý Phổ Tư. Lại phái một số đi viện trợ Chiến Thần Bộ Lạc, ít nhiều có thể giảm bớt một chút nguy cơ ở đây. Về phần chính mình, Nhiếp Ngôn tuyệt đối sẽ không đi Ni Tác Đức thành, hắn còn có rất nhiều chuyện quan trọng cần phải làm.