“Ai biết, lão đại luôn xuất quỷ nhập thần, hắn không bao giờ nói cho ai biết mình đi đâu. Ẩn Sĩ, chúng ta giết ngược lại! Đánh cho tụi nó không còn đồ để mặc luôn!” Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ hô lên, nếu Nhiếp Ngôn đã tới bọn họ còn sợ cái gì nữa.
Nhiếp Ngôn giải quyết xong tên Chiến sĩ kia lập tức giết tới một tên Áo thuật pháp sư.
Tên đó vừa thấy Nhiếp Ngôn giết tới liền rùng mình, vội vàng giơ pháp trượng quăng ra một cái Trì Hoãn Thuật, nhưng trong nháy mắt hắn vừa thi triển xong thì Nhiếp Ngôn đã bật Tật Phong Bộ biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Trì Hoãn Thuật, miss!
“Mẹ nó, Trì Hoãn Thuật không phải thuấn phát sao?” Áo thuật pháp sư chửi, theo lý thuyết mà nói thì kỹ năng thuấn phát rất khó né tránh, nhưng cái lúc hắn vừa giơ pháp trượng lên thì Nhiếp Ngôn đã thông qua động tác của hắn mà đoán chính xác được hắn định dùng ma pháp gì rồi. Chuyện này ở kiếp trước cũng không tính là kỹ xảo gì, rất nhiều người chơi level hơn 100 đều biết, nhưng trong mắt bọn người chơi bây giờ thì đó là một cái gì đó rất ghê gớm.
Trong nháy mắt Nhiếp Ngôn biến mất, Áo thuật pháp sư kia liền cảm giác thấy có gì đó không đúng, vội vã xoay người lại nhưng đã trễ mất rồi.
Một thanh chủy thủ sáng chói đã đặt ngang cổ họng hắn, Mạt Hầu! Máu tươi phun ra, trước mắt hắn là một biển máu, ngã xuống.
Những Pháp sư máu giấy áo vải như hắn, chỉ cần một giây là đủ.
Trong nháy mắt, Nhiếp Ngôn liền giải quyết ba tên, thế như chẻ tre. Những người khác vôi vàng bỏ chạy, nhưng Nhiếp Ngôn lại như một sát thần đuổi theo, làm bọn họ sợ hãi, không còn bất kỳ ý chí chiến đấu nào nữa.
Trước mặt Nhiếp Ngôn, bọn họ căn bản không có chút sức phản kháng nào. Cho dù thỉnh thoảng thi triển một hai kỹ năng khống chế cũng bị Nhiếp Ngôn thoải mái né tránh.
Khí thế bên phe Pháp Sư Liên Minh đã hoàn toàn bị sụp đổ, không còn lòng dạ nào ham chiến chứ đừng nói phát huy ra sức chiến đấu vốn có của mình. Bọn họ bị người chơi Ngưu Nhân Bộ Lạc đuổi đánh, hơi có tí phản kháng là Nhiếp Ngôn lại xuất hiện giải quyết.
Nhiếp Ngôn ngâm nga một đoạn chú ngữ, Hoàng Kim Địa Long khổng lồ liền xuất hiện giữa chiến trường. Nó phun ra từng đạo long tức, tiễn từng đám người Pháp Sư Liên Minh đi về thành.
Năm phút sau, toàn bộ phe Pháp Sư Liên Minh đã bị tiêu diệt, trên trận cũng chỉ còn hơn 10 người Ngưu Nhân Bộ Lạc và Già Lam Thần Điện.
Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ vừa giải quyết xong một Nguyên tố pháp sư, quay lại hỏi: “Những người khác đâu?”
Khoái Nhạc Ẩn Sĩ cười khổ nói: “Đang chạy tới.”
Bọn họ tổn thất cũng khá nặng.
Trên mặt đất có vô số thi thể của Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ, nhưng không một ai dám lại chạy tới đây nữa. Cuồng Tặc Niết Viêm đang ở đây, cho dù có cho thêm mười lá gan bọn họ cũng không dám chạy đến.
Người xem xung quanh thấy tràng diện này chợt ngẩn người, bọn họ cho rằng hỗn chiến ít nhất phải kéo dài hơn hai ba tiếng nữa, không nghĩ tới lại xuất hiện bước ngoặt như vậy. Cuồng Tặc Niết Viêm không ngờ lại xuất hiện, kết cục cuối cùng làm người ta phải bất ngờ.
Đám Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ đang nằm sân còn không dám sống lại chạy tới đây, bởi bị họ biết có chạy tới cũng sẽ chết tiếp. Nhìn vô số thi thể chồng chất xa xa, Nhiếp Ngôn mang theo Hoàng Kim Địa Long một đường đi tới, cảnh tượng đó tương đối làm người xem sôi sục.
Sự mạnh mẽ của Cuồng Tặc Niết Viêm một lần nữa in dấu trong lòng bọn họ.
Đám người Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ, Khoái Nhạc Ẩn Sĩ cùng Vũ Nguyệt Tiên Tử đi về phía Nhiếp Ngôn.
“Lão đại, sao ngươi lại tới đây?” Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ hưng phấn hỏi, hắn chỉ mới gặp được Nhiếp Ngôn một lần lúc công hội tập trung, khi đó hắn căn bản không có cơ hội nói chuyện với Nhiếp Ngôn. Hôm nay đột nhiên gặp, khó nén được kích động trong lòng.
Nhiếp Ngôn nhìn lướt qua đám người này, cũng hơi quen mặt, hắn biết bọn họ là người chơi của Ngưu Nhân Bộ Lạc nhưng không nhớ rõ tên. Lại thấy tên của mấy người này, Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ? Khoái Nhạc Ẩn Sĩ?
Nhiếp Ngôn cau mày trầm tư, tên của hai người này hắn có chút quen tai, bất quá nhất thời không nhớ ra.
“Ta tới làm một nhiệm vụ, người của chúng ta sống lại hết chưa?” Nhiếp Ngôn nhìn người của Ngưu Nhân Bộ Lạc trên trận từ từ ngồi dậy, trên mặt đất chỉ còn thi thể của người Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ.
“Còn thiếu hai người.” Khoái Nhạc Ẩn Sĩ thống kê một chút rồi nói, nếu không phải Nhiếp Ngôn tới đây thì tràng hỗn chiến này bọn họ nhất định thua nặng.
Một lát sau, chỉ thấy từng thi thể của phe Pháp Sư Liên Minh, Thần Thánh Thủ Hộ biến mất, được hệ thống đưa về nghĩa trang, sau đó trực tiếp trở về thành.
Biết Cuồng Tặc Niết Viêm ở đây, bọn họ sao còn dám càn rỡ.
Các người chơi không thể PK nhau ở nghĩa trang, nếu không đám người Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ và Khoái Nhạc Ẩn Sĩ nhất định sẽ dẫn người chặn ở nghĩa trang. Bọn họ mỗi người đều chết hai ba lần, đương nhiên là khó chịu. Hơn nữa được hồi sinh sống lại tại chỗ còn mất thêm 20% exp, cũng không tính là nhiều gì nhưng cũng là exp. Về phần Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ chọn hồi sinh tại nghĩa trang thì phải rớt một cấp, đủ để bọn chúng đau khổ.
Cả đám Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ cùng Khoái Nhạc Ẩn Sĩ thu dọn chiến trường một chút.
Nhiếp Ngôn nhìn đám trang bị bọn họ thu được, nói: “Mấy đồ này không cần nộp vào kho hàng công hội, các ngươi tự chia đi. Nhớ phải phân cho những anh em tổn thất nặng nhiều một chút.”
Những thứ này đủ để bọn họ kiếm lại một khoảng tiền.
“Dạ, cám ơn lão đại.” Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ gật đầu nói. Đám bọn họ tạo lại tổ đội, sau đó cám ơn những anh em Già Lam Thần Điện đã đến hỗ trợ, rồi chuẩn bị đánh phó bản.
“Ta đi trước đây.” Nhiếp Ngôn cười chào, thu Hoàng Kim Địa Long lại rồi đi về hướng thành Hoàng Kim.
Cả đám người xem xung quanh thấy Nhiếp Ngôn đi xa liền chắc lưỡi hít hà không thôi. Cuồng Tặc Niết Viêm xuất hiện chỉ năm sáu phút mà đã thay đổi hoàn toàn chiến cục. Vốn phe Ngưu Nhân Bộ Lạc chắc chắn phải thua nhưng kết quả lại nghiên ngược về một phía, Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ bị đồ sát không còn một mống, khiến người ta như đang xem một vở hài kịch, ngoài ra còn càng thêm kính sợ Niết Viêm.
Một người cũng có thể nghịch thiên!
Khoái Nhạc Ẩn Sĩ thấy Niết Viêm tiến vào thành Hoàng Kim, liền kinh ngạc quay sang hỏi Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ: “Trên thành Hoàng Kim không phải là quái level 90 sao?”
Thành Hoàng Kim chia làm 2 khu vực trên và dưới, khá nổi tiếng là khu vực phó bản dưới lòng đất, là phó bản level 60. Còn trên thành Hoàng Kim cũng vì là map level 90 nên chưa từng có người chơi tiến vào, Niết Viêm vào đó làm gì? Chẳng lẽ hiện tại Niết Viêm có thể đánh nhau với quái 90?
“Không sai, nhưng đừng có dùng suy nghĩ của mình đi đoán về lão đại, quái 90 có khi chẳng là gì với hắn.”
Tồn Khanh Tư Mỹ Nữ từng có một lần nhìn thấy Aun dùng một phương pháp kỳ quái solo giết chết Tinh anh 90. Video đó được truyền ra, bọn họ đối với Aun vô cùng giật mình, không nghĩ tới Aun tuổi còn trẻ mà có thể thành thạo kỹ xảo như vậy. Nếu Aun đã có thể thì Niết Viêm khẳng định là thừa sức.
Một mình xông pha các bản đồ cao cấp, Khoái Nhạc Ẩn Sĩ không khỏi mê mẩn ngẩn người. Hắn là một Đạo tặc, tự nhiên cũng muốn oai phong một cõi như Nhiếp Ngôn và Aun, Nhiếp Ngôn cũng chính là mục tiêu mơ ước của hắn.
Tổng bộ Quang Ám Đế Quốc, thành Liệt Diễm.
Quang Ám Vĩnh Tội dẫn thủ hạ dưới trướng đến thành Liệt Diễm, thu mua năm công hội ở đây, sáng lập ra Quang Ám Đế Quốc. Công hội này khi bắt đầu quật khởi đã đánh chiếm hơn 10 cứ điểm ở xung quanh thành Liệt Diễm. Quang Ám Đế Quốc khác với công hội khác, bọn họ không cần bất kỳ tập đoàn tài chính nào bơm tiền, bởi vì phòng làm việc của họ không thiếu thành viên cũng là đại gia, ví dụ như bản thân người tạo ra công hội là Quang Ám Vĩnh Tội, đệ nhất Đạo tặc của công hội Đường Quả, đều có bối cảnh sau lưng là tập đoàn tài chính, so với tập đoàn Thế Kỷ cũng không thua kém bao nhiêu.
Tập đoàn Thế Kỷ mấy lần đến đây muốn thu mua bọn họ nhưng đều bị cự tuyệt, dưới tài chính của mấy tập đoàn trong công hội ủng hộ, Quang Ám Đế Quốc trở thành bá chủ ở thành Liệt Diễm.
Quang Ám Vĩnh Tội nhận được video thủ hạ truyền đến, là video trận đánh của Nhiếp Ngôn và phe Pháp Sư Liên Minh, Thần Thánh Thủ Hộ. Sau khi xem xong, hắn nhìn Đường Quả bên cạnh, nói: “Không nghĩ tới lúc đầu vô tình gặp phải một Đạo tặc nho nhỏ, hiện tại đã trở thành hội trưởng của Ngưu Nhân Bộ Lạc, thực lực đúng là kinh người. Nếu như ngươi PK với hắn thì nắm chắc mấy phần?”
Đường Quả nhún vai, bất đắc dĩ cười khổ: “Một thành còn chưa tới. Cao Kều, ngươi tính sao? Gia nhập phe Pháp Sư Liên Minh, Thần Thánh Thủ Hộ hay vẫn muốn hợp tác với Ngưu Nhân Bộ Lạc? Dường như chúng ta không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiến vào hai phe thế lực lớn này hoặc sẽ bị nuốt trọn.”
“Thế cục bây giờ rất khó nói, trước mắt có hai thế lực lớn nhất là Ngưu Nhân Bộ Lạc và phe Pháp Sư Liên Minh. Quang Ám Đế Quốc chúng ta và Nguyệt Quang Thành Tru Thần Kiếm vừa mới quật khởi, chúng ta thừa sức tự vệ, sao không đợi xem?” Quang Ám Vĩnh Tội cười thần bí một tiếng, hắn tự có tính toán.
Nhiếp Ngôn bước vào thành Hoàng Kim, bên trong vô cùng âm u, tràn ngập một loại hơi thở máu tanh khác thường. Nơi này mỗi bức tường, mỗi cây cột đều làm bằng vàng, phía trên khảm đầy Dạ minh châu, lộ ra vẻ hoa lệ vô cùng, rất xa xỉ.
Nhiếp Ngôn dùng chút kỹ năng Sưu Tác trên Thánh Quang Thạch. Thánh Quang Thạch phát ra ánh sáng chói mắt, tựa như muốn nhắn nhủ tin tức gì đó cho hắn. Hắn có thể xác định một chuyện, đó là một mảnh của sáo trang A Ba Khắc ở đâu đó trong thành Hoàng Kim này.
Đi vào đại sảnh rộng rãi giống như tiến vào một thế giới cổ xưa vậy, những trang trí cổ xưa trên vách tường chính là những điển tịch của lịch sử.
Đột nhiên âm thanh thông báo của hệ thống vang lên.
Hệ thống: Người chơi tiến vào nơi bị Quáng nô Y Cách lâm nguyền rủa, thuộc tính giảm 10%.
Nhiếp Ngôn cảm thấy một chút lực lượng trong thân thể bị kéo ra, trở nên hơi suy yếu. May mà thuộc tính của hắn khá mạnh, bị trừ 10% vẫn không ảnh hưởng gì nhiều. Nếu đổi lại là người khác thì chắc không dám đi tiếp.
Xa xa, có mấy Cự nhân cao khoảng ba mét hiện lên trong tầm mắt Nhiếp Ngôn. Da bọn chúng màu đỏ sậm, tay cầm thiết chùy khổng lồ đi qua đi lại, canh giữ trước cửa.