Hôi Ám Tùng Lâm, đây là bản đồ cấp 90, quái vật chủ yếu là Thứ Tích. Bọn chúng thường đi theo bầy, toàn thân chúng nó bao trùm lân giáp dày cứng, gai nhọn tua tủa, năng lực phòng ngự rất mạnh, còn có thiên phú phản damage nữa, rất khó nhai. Bất quá HP so với những loại quái cấp 90 khác thì khá thấp.
Nhiếp Ngôn leo lên một cây đại thụ, đưa mắt nhìn về phía xa xa. Trong rừng rậm, từng bầy Thứ Tích chậm rãi đi qua đi lại. Nhiếp Ngôn giơ Kỵ Sĩ Đa La Không Đầu kỵ xạ nỗ lên nhắm về phía mục tiêu đằng xa sau đó bóp cò. Chỉ thấy năm mũi tên sưu sưu sưu bắn nhanh ra, xuyên qua rừng cây trúng vào một con Thứ Tích.
Trên đầu Thứ Tích hiện lên một dãy thương tổn.
Con Thứ Tích đó ngẩng đầu nhìn quanh, khóa chặt vào chỗ Nhiếp Ngôn đang nấp sau đó rít lên một tiếng bén nhọn. Nhất thời, mấy chục con Thứ Tích gần đó kéo bầy lao về phía Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn nhảy khỏi đại thụ, quay người lao đi, thỉnh thoảng lại dùng kỵ xạ nỗ bắn ngược lại.
Ngày càng nhiều Thứ Tích lao về phía Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn lật tay quăng ra một quyển Tử Vong Văn Ba quyển trục, chỉ thấy một đạo lại một đạo sóng gợn lan ra ngoài quét trúng đám Thứ Tích, trên đầu mỗi con bay lên hơn 1000 điểm sát thương.
Dùng xong một tờ, Nhiếp Ngôn lại quay đầu chạy tiếp, đợi lát sau thời gian làm lạnh của quyển trục xong lại quăng thêm tờ nữa.
Qua vài giây, Nhiếp Ngôn lại dùng thêm một quyển trục nữa, chỉ nghe phía sau truyền đến một dãy tiếng mặt đất chấn động, từng con Thứ Tích thay nhau ngã úp mặt xuống đất. Sau vài quyển trục, hơn phân nữa bầy Thứ Tích đã nằm lại bên dưới, thây chất thành đống.
Nhiếp Ngôn tiềm hành mò ra phía sau, giết hết mấy con Thứ Tích hấp hối còn xíu máu sau đó nhặt hết trang bị rơi trên đất.
Quá trình luyện cấp luôn khô khan như vậy, như Nhiếp Ngôn đã gọi là rất nhanh rồi chứ kiếp trước hắn từng ở đây đánh chay hai ba tháng mới lên được một hai, căn bản là gần như hai ba tuần mới về thành một chuyến để bán đồ mà mua thêm vật phẩm.
Muốn trở thành cao thủ thì phải chịu được tịch mịch.
Nhiếp Ngôn lại đi vào trong rừng, chỗ ban nãy lại sinh ra một đám quái mới.
Thành Nguyên tố Tạp Ốc Địch Ân là một tòa thành thị nằm trên sườn núi, nó như một tòa kiến trúc vươn mình đứng sừng sững giữa núi cao trời mây, xung quanh đỉnh chóp cao nhất của tòa thành, hào quang ma lực bảy màu xoay quanh, tràn đầy sắc thái ma huyễn. Lúc này thành nguyên tố có thể nói là vô cùng hỗn loạn, có tổng cộng hơn hai mươi cái công hội lớn nhỏ cấp bốn trở lên, thực lực tương đương nhau, rất khó phân thắng bại. Bởi vì không có một người nào đủ mạnh mẽ để thống lĩnh thành viên quét sạch hết thế lực. Pháp Sư Liên Minh, Thần Thánh Thủ Hộ, Tru Thần Chi Kiếm đều đặt phân hội ở đây, muốn tìm thời cơ sau này đánh hạ tòa thành, mà Ngưu Nhân Bộ Lạc cũng đã thiết lập một phân bộ ở đây.
Ngưu Nhân Bộ Lạc tiến vào thành nguyên tố chiêu mộ rất ít người, nhưng về mặt kinh tế thì lại kiểm soát rất mạnh. Ngưu Nhân Bộ Lạc ở thành nguyên tố có tổng cộng hơn mười cửa tiệm, trong đó chi nhánh của Tinh Không dược điếm có hơn năm cái, chiếm hơn 70% định mức kinh tế ở đây, ngoài ra còn chiêu dụ được kha khá người chơi theo nghề sản xuất.
Một nhóm tiểu đội năm người chui vào truyền thống trận của thành nguyên tố Tạp Ốc Địch Ân sau đó xuất hiện ở một cái trấn nhỏ phía tây nam gọi là Ân Tư. Trong đội ngủ của hội có Áo pháp, Chiến sĩ, Đạo tặc, Thánh kỵ sĩ, Mục sư, đội ngũ xem như đạt tiêu chuẩn.
“Phì Miêu, hội trưởng bảo chúng ta đến cái trấn nhỏ này tìm một quyển trục thương nhân lưu lãng, ta cảm thấy việc này cũng không đơn giản đâu. Hội trưởng nói đó là một NPC ẩn tàng, thời gian xuất hiện không xác định nên bảo chúng ta cứ train gần đó, không chừng có thể gặp được, ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?” Tên Áo pháp gọi là Phá Hiểu nhìn sang Chiến sĩ bên cạnh, hỏi.
Tên Chiến sĩ gọi là Phì Miêu nói: “Nói không chừng hội trưởng nhận được tin tức từ đâu đó, chúng ta cứ tìm trước đã rồi tính.”
Phá Hiểu hỏi tiếp: “Chúng ta có cần tháo huy chương công hội xuống không?”
Phì Miêu trầm ngâm một chút, nói: “Thành nguyên tố có rất nhiều công hội tụ tập, chúng ta mang theo huy chương công hội có khi sẽ dính phải phiền toái, chắc là tháo ra đi. Hội trưởng dặn chuyện này phải làm vô cùng bí mật.”
Năm người lục đục tháo huy chương công hội trên ngực xuống.
Năm người này chính là thành viên của Ngưu Nhân Bộ Lạc, trong đó Phì Miêu level cao nhất, đã lên đến 63, còn những người khác tầm trên dưới 60. Ở trong Ngưu Nhân Bộ Lạc, bọn họ có thể xem như thành viên tuyến hai, bất quá nếu xét trong tất cả người chơi thì cũng được xem như cao thủ nhất lưu.
Đoàn người đi xuyên qua một vùng bình nguyên, sau đó vừa tìm kiếm NPC ẩn tàng mà Quách Hoài dặn dò vừa train.
Quách Hoài dặn bọn họ là nhiệm vụ này nhất định phải hoàn thành nên Đạo tặc trong đội ngũ đang không ngừng đi dò map.
Hai ngày liên tục bọn họ ra sức tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn không thấy NPC ẩn tàng đâu cả.
Phá Hiểu hơi buồn bực, nói: “Sao lại chẳng thấy thằng NPC nào thế.”
“Ta cũng chịu.”
Phì Miêu bất đắc dĩ nói, NPC ẩn tàng này có tồn tại hay không cũng là một dấu chấm hỏi, cứ đi tìm như kiểu con ruồi bay loạn thế thật sự rất buồn bực.
“Ta đã hỏi lại chấp hành hội trưởng, chấp hành hội trưởng bảo NPC chắc chắn có ở xung quanh đây, chúng ta tìm tiếp đi.”
Đúng lúc này thì Đạo tặc ở phía xa báo tin về, hắn đã phát hiện NPC.
Đám người Phì Miêu và Phá Hiểu liền hào hứng lao về phía Đạo tặc.
Hệ thống: Công hội Vĩnh Hằng thanh tràng, mong người chơi ở xung quanh nhanh chóng rời đi, nếu không thì tự gánh hậu quả.
Phì Miêu thấy hệ thống thông báo xong liền sửng sốt một chút, sau đó nói: “Cái công hội Vĩnh Hằng này thật phách lối.”
Ngưu Nhân Bộ Lạc ở thành Tạp La Nhĩ là số một nhưng lúc thanh tràng cũng chưa bao giờ kiêu ngạo như thế. Bọn họ bình thường sẽ chọn phương pháp ôn hòa khuyên những người khác rời đi chứ không thông báo với giọng lớn lối như thế. Tất nhiên đụng phải trường hợp vạn bất đắc dĩ mới phải dùng vũ lực nói chuyện.
“Cái công hội Vĩnh Hằng này là công hội lớn nhất ở thành nguyên tố, nhân số khoảng năm sáu vạn, hơn nữa còn có ba công hội liên minh, thực lực cũng được.” Phá Hiểu nói, hắn vừa xem qua thông tin về công hội này trên trang chủ.
Phì Miêu chả thèm để công hội Vĩnh Hằng vào mắt, bọn họ có mạnh thế nào cũng chả so được với Ngưu Nhân Bộ Lạc. Bất quá khi ra ngoài hắn cũng không dám gây chuyện quá nhiều, cứ làm xong nhiệm vụ chấp hành hội trưởng giao đã rồi tính.
“Chúng ta cứ tìm NPC kia trước rồi rời khỏi đây sau.” Phì Miêu nói, hắn nhìn thoáng về phía xa thì thấy hơn 10 người chơi đang tiến tới, nhìn bộ dạng thì thấy không quá thân thiết.
Người chơi của công hội Vĩnh Hằng tụ tập về đây ngày càng nhiều hơn, phạm vi mấy ngàn mét xung quanh có khoảng hai ba ngàn người đang quét dọn xung quanh, lại có một nhóm Thợ đào mỏ đi đến.
Đạo tặc nói trên kênh tổ đội, giọng có chút lo lắng: “Chỗ ta gặp phải rất nhiều kẻ địch, ngăn cản ta đến chỗ NPC!”
“Chuyện gì?” Phì Miêu lập tức hỏi, Tam Đao chết quá đột ngột.
“Là công hội Vĩnh Hằng! Ta phát hiện NPC kia trước, bọn họ cho đó là NPC phát ra nhiệm vụ ẩn tàng nên không để ta đến gần. Mấy Pháp sư bên đó muốn dùng ma pháp giết ta nhưng ta né được, không nghĩ tới gần đó còn có hơn năm tên Đạo tặc nữa, hùa nhau vây chết ta.”
Tam Đao siết chặt nắm tay, loại chuyện tình thanh tràng ngoài map, hở chút là giết người này hắn thấy cũng không ít, nhưng tự mình làm con mồi thì ai lại không tức giận.
Phá Hiểu nhìn sang Phì Miêu bên cạnh, hỏi: “Giờ làm sao đây, NPC kia bị đoạt rồi.”
“Chúng ta đi thôi, trước hết về báo cho hội trưởng chuyện này đã!” Phì Miêu trầm mặc một lát rồi nói. Hắn cũng rất căm giận và bất bình trong lòng, nếu đổi lại là bình thường thì hắn nhất định sẽ giết cái đám khốn kiếp Vĩnh Hằng này. Bất quá bây giờ còn đang có nhiệm vụ phải làm, không thể không nhịn xuống.
Phá Hiểu gật đầu, bọn họ chuẩn bị dùng Hồi thành quyển trục thì chạm mặt một đám người nên không thể không ngưng lại. Vì lúc đang sử dụng Hồi thành quyển trục mà bị cắt đứt đồng nghĩa với việc mất đi tiên cơ chiến đấu, dễ dàng lâm vào bị động.
Đối diện có hơn mười người, cầm đầu là một Chiến sĩ mặc sáo trang Ám kim cấp 65.
Người đứng đầu công hội Vĩnh Hằng, Hỏa Thiên Dực!
Ở thành nguyên tố, Hỏa Thiên Dực xem như là nhân vật nổi tiếng, thực lực không kém, trong tất cả Chiến sĩ ở thành Nguyên Tố hắn có thể chui lên top ba.
Đám người Phì Miêu cùng Phá Hiểu thấy trang bị của Hỏa Thiên Dực liền cảnh giác, đám người đối điện rất mạnh, hơi khó nuốt.
“Các ngươi là người của công hội nào?” Hỏa Thiên Dực liếc nhìn đám người Phì Miêu, thấy họ trang bị không tệ liền hỏi. Chuyện giết người cướp đồ hắn đã làm không ít lần, xung quanh lại toàn là người của công hội mình, bọn người kia không thể chạy được. Hắn âm thầm quyết định, chỉ cần đối phương không phải người thuộc công hội liên minh thì sẽ nuốt gọn.
Thấy người của công hội Vĩnh Hằng xông tới, Phì Miêu cùng Phá Hiểu nhìn nhau nhíu mày, xem ra chuyện hôm nay rắc rối rồi, cả đội cũng đã làm xong công tác phòng ngự.
“Bọn họ không có huy chương công hội, hẳn là không có công hội.”
Một tên đội viên bên cạnh thấy thế liền cười ha hả: “Hỏa Thiên lão đại, trang bị bọn họ không tệ nhỉ?”
“Giết đi.” Hỏa Thiên Dực hờ hững nói, ở thành Nguyên Tố đúng là hắn chưa sợ qua người nào. Coi như là có công hội thì sao? Chỉ cần thịt không nhầm người nhà là được, huống chi đây lại là người chơi tự do!
“Bọn chúng đông quá, che chặn hậu, các ngươi chạy nhanh!” Phì Miêu quát lên trên kênh tổ đội sau đó giơ đại kiếm lao ra ngăn mấy người chơi đối phương lại.