"Cẩm nang tin tức đã để vào trong ba lô không gian, xin ký chủ chú ý kiểm tra và nhận!"
"Ấn mở."
"Buổi trưa ngày mai, thi thể của Vương Ái Phương thôn Lục Gia sẽ được phát hiện tại khe núi Toa Tử Lĩnh."
Vương Ái Phương? Đây không phải là mẹ của Hoàng Cường sao? Lục Lập Hành bắt đầu trầm tư. Nếu như hắn nhớ không lầm, Vương Ái Phương năm nay 55 tuổi, thương yêu nhất là cháu trai Hoàng Tiểu Thạch. Dáng vẻ của nàng béo giống như là Hoàng Cường, nhưng mà làm người luôn luôn vui vẻ, rất hòa thuận. Khi còn bé lúc Lục Lập Hành đi ngang qua cửa nhà bọn họ, còn được Vương Ái Phương cho kẹo. Nàng sẽ phải chết?
Không đúng!
Là ngày mai phát hiện, như vậy hôm nay còn có thể cứu được!
Đúng lúc, hắn muốn đến quầy bán hàng của Hoàng Cường. Lục Lập Hành tăng nhanh tốc độ.
…
Quầy bán hàng của Hoàng Cường.
Hoàng Cường đã vui vẻ trong nhà hai ngày, thậm chí còn mua xương sườn cho gia đình.
Nàng dâu Trần Tú Linh lúc này đang vừa nấu cơm vừa cười nói:
"Anh sao vậy? Vui vẻ như thế?"
"Đây không phải là do vừa mới kiếm được tiền hay sao? Hơn nữa, lão Vương trên thị trấn đã gửi tin đến nói là sẽ có tin trong hai ngày này. Đến lúc đó, một khi đàm phán thành công thì chúng ta sẽ có thể kiếm được một khoản lớn!"
"Ha ha, chuyện này đúng là đáng để vui vẻ, tối nay mua cho Tiểu Thạch Đầu món đồ chơi. Nó thích cái xe hơi nhỏ ở trong siêu thị trên huyện từ rất lâu rồi."
"Được được, không thành vấn đề!" Hoàng Cường lập tức đồng ý.
"Đây đều là công lao của tiểu tử Lục Lập Hành kia, nếu không phải tốc độ của hắn đủ nhanh, đoạt được tiên cơ, chúng ta còn chưa chắc đã có thể là người thứ nhất giao hàng đâu! Ha ha!" Hoàng Cường cảm tạ Lục Lập Hành từ đáy lòng.
Trần Tú Linh nghe thấy lời này thì nhíu mày: "Lục Lập Hành? Lục Lập Hành của Lục gia bên trong núi?"
Nhà Lục Lập Hành ở sâu trong núi lớn,cách thôn xa xôi, bị người trên thôn gọi là bên trong núi.
"Ừm, là hắn."
"Hắn không phải mỗi ngày đều không chịu làm ăn hay sao? Sao lại đi bán nấm rồi? Anh nhớ lầm rồi đúng không? Em nhớ anh của hắn rất chăm chỉ."
"Sao có thể lầm được chứ? Chính là Lục Lập Hành, vợ của hắn là Cố Vãn Thanh!"
"À, vậy không sai rồi…" Trần Tú Linh vẫn là rất nghi hoặc, nàng nhắc nhở:
"Nếu như là tiểu tử kia, anh nên để tâm chút đi lão Hoàng, đừng để bị tiểu tử kia lừa, hắn từng làm không ít chuyện xấu đó."
"Nào có đâu? Lục Lập Hành hiện tại cũng không tệ lắm, đối xử với người ta rất khách sáo, con thỏ mấy ngày trước cũng là hắn bán cho chúng ta."
"Thật sao?" Trần Tú Linh càng thêm mờ mịt.
Người này với Lục Lập Hành mà nàng biết sao có chút không giống nhau vậy?
Nàng lắc đầu: "Tóm lại, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn."
"Yên tâm đi, anh biết mà, anh cũng làm ăn nhiều năm như vậy." Hoàng Cường gật đầu.
Lúc này, Hoàng Tiểu Thạch xoa xoa con mắt mông lung, đứng ở cửa phòng ngủ, giọng nói non nớt vang lên:
"Ba ba, sắp mua xe hơi nhỏ cho con sao?" Trong lúc ngủ mơ, hắn dương như nghe thấy câu này.
"Ừm, kiếm được tiền sẽ mua!"
"Quá tốt rồi, ba ba đối với Tiểu Thạch Đầu đúng là tốt thứ hai thiên hạ!"
"Ừm?"
Hoàng Cường bị chọc cho phát cười: "Vậy người tốt nhất thiên hạ là ai?"
Hoàng Tiểu Thạch cười vui vẻ:
"Đương nhiên là bà nội rồi, bà nội hôm qua nói sẽ hái quả dại cho Tiểu Thạch Đầu ăn."
"Ha ha, bà nội sắp làm con hư luôn rồi!"
Hoàng Cường bất đắc dĩ thở dài, nhưng cũng không có nói thêm gì nữa. Gia đình hòa thuận, cha mẹ khỏe mạnh, con trai còn nghe lời. Đây chính là cuộc sống mà hắn muốn.
"Vợ à, mấy ngày nữa anh sẽ lên thị trấn, mua cho em và ba mẹ chút quần áo! Nghe nói qua mấy ngày nữa quần áo sẽ giảm giá."
Trông thấy một bóng người cách đó không xa, Hoàng Cường vui vẻ nghênh đón:
"Lục Lập Hành? Sao cậu lại tới đây? Nha, đây là lại bắt được thỏ sao?"
Lục Lập Hành đưa con thỏ trong tay cho Hoàng Cường:
"Đúng, đây không phải là do vận may tốt hay sao? Tôi lại bắt được ba con, ông chủ Hoàng còn muốn không?"
"Muốn, đương nhiên là muốn, con trai tôi thích ăn thịt thỏ hoang nhất, mấy ngày này tôi còn đi hỏi mấy ông chủ khác nữa. Tới tới tới, đều bán cho tôi hết đi, vẫn quy tắc cũ, 15 tệ một con."
"Được!"
Hoàng Cường đưa cho Lục Lập Hành 50 tệ.
Lục Lập Hành lấy năm tệ từ trong túi ra rồi đưa cho hắn.
Hắn há miệng, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào. Cũng không thể nói thẳng rằng, ông chủ Hoàng, mẹ ngài sắp chết rồi?
Nói chuyện này với bất kỳ người nào, người ta cũng sẽ không tin.
Có lẽ, còn cho rằng hắn là bị bệnh tâm thần.
Lục Lập Hành trầm tư một lát, quyết định tạm gác qua một bên, nghĩ một biện pháp khác.
"Sao thế? Lục lão đệ, còn có chuyện gì sao?"
"Ừm, tôi còn muốn mua ít đồ."
"À, vậy thì cậu vào đi, tôi bán giá gốc cho cậu!"
"Vậy thì cảm ơn ông chủ Hoàng!"
"Cảm ơn gì chứ? Tất cả mọi người là anh em, sau này cậu có thứ gì tốt nhớ bán cho tôi là được."
"Nhất định."
Sau khi nói chuyện với Hoàng Cường vài câu, Lục Lập Hành thì vào nhà. Hắn mua một chút dầu ăn, dầu hoả và nến.