Chương 27: Nàng Không Muốn Tiếp Tục Cuộc Sống Như Thế Nữa Đâu
"Được được được!" Trương Xuân Lôi gật gật đầu. Chỉ là, hắn vẫn còn có chút kỳ quái:
"Ai, anh cả à, Lục Lập Hành đi đụng xe buýt làm gì?"
"Ai mà biết được? Văn Phong nói là vì cứu người, thế nhưng mà anh cảm thấy chắc chắn không phải. Miệng lưỡi của tiểu tử kia trơn tru, đoán chừng lại muốn gây chuyện, chỉ là trùng hợp mà thôi!"
"Vậy sao." Trương Xuân Lôi rơi vào trầm tư.
Vào buổi sáng trời mưa to hôm đó, xe buýt nhỏ đúng là không lái ra ngoài, cũng có rất nhiều người đến phòng khám bệnh lấy thuốc, nói là đã bị hù dọa. Chẳng lẽ, thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
"Em đã biết, anh cầm thuốc về trước đi, em gặp hắn thì sẽ nói lại với hắn."
"Ừm, được rồi, chú cũng đừng quên đó. Nếu để cho anh bắt được tiểu tử này có tiền mà không trả thì anh sẽ đi đánh người!"
Trương Xuân Tường thở phì phò rời đi.
Sau khi Trương Xuân Lôi ngồi xuống, nhớ tới dáng vẻ của Lục Lập Hành đến mua thuốc mấy ngày trước. Hắn lúc ấy hình như là rất lễ phép, không giống như là người quỵt nợ.
Nhưng mà, cũng có thể là bởi vì Cố Vãn Thanh mang thai?
Lúc Lục Lập Hành mang theo một đống đồ lớn tiến vào, đã nhìn thấy Trương Xuân Lôi đang ngồi suy nghĩ.
"Bác sĩ Trương?"
"Hả? A, Lục Lập Hành!"
Trương Xuân Lôi kịp phản ứng lại: "Cậu đây là…"
"À, tôi mua ít đồ, trong nhà không có đồ ăn, cũng quá là nhiều muỗi, thân thể của Vãn Thanh hiện tại không tốt, tôi phải chăm sóc cho cô ấy một chút."
"Ừm, đúng là nên chăm sóc nhiều một chút, cái thai của cô ấy muốn giữ cùng là chuyện khó khăn Ai, nếu có thể đến huyện thành khám một chút thì tốt."
Trương Xuân Lôi vì lương tâm của người thầy thuốc nên mới nhắc nhở Lục Lập Hành. Lục Lập Hành cũng biết, ở cái thôn nhỏ như bọn họ, sinh song bào thai là chuyện rất khó khăn.
"Yên tâm đi bác sĩ Trương, chờ đường thông, tôi sẽ mang cô ấy đi khám thai."
"Ừm, được!" Trương Xuân Lôi gật đầu.
Nhớ tới lời nói của Trương Xuân Tường vừa rồi, hắn trầm mặc. Lời đến bên miệng, lại không nói ra được.
Thân thể của Cố Vãn Thanh hiện tại chính là lúc cần tiêu tiền. Chút tiền này là chuyện vô cùng khó khăn đối với Lục gia. Hắn không đành lòng.
"Cậu tới lấy thuốc sao? Thuốc trước đó đã uống hết chưa? Tôi đã chuẩn bị cho cậu rồi, ở chỗ này. Cậu nhớ chăm sóc nhà đầu Vãn Thanh cho tốt, nếu như không có tiền thì trước tiên có thể…" Trương Xuân Lôi nói được nửa câu, đã nghe Lục Lập Hành nói:
"Tôi có tiền, cảm ơn bác sĩ Trương. Đúng rồi, trước đó Vãn Thanh có thiếu nợ ở chỗ của ngài hay không? Tôi sẽ trả luôn!"
Hắn vừa mới bỏ ra 15 tệ ở chỗ Hoàng Cường, còn lại 30 tệ.
Lần này, hắn dự định sẽ trả hết các khoản nợ ở các nơi trong thôn.
"Cậu… cậu có tiền?” Vẻ mặt của Trương Xuân Lôi tràn đầy kinh ngạc.
Đây chính là lần đầu tiên hắn nghe Lục Lập Hành nói mình có tiền! Thật sự là quá thần kỳ.
"Ừm, tôi bắt được mấy con thỏ đem đi bán, tiền còn lại chắc là đủ để trả. Bác sĩ Trương, ngài tra sổ sách một chút đi? Nếu như không đủ, tôi sẽ trả một phần trước rồi cố gắng trả phần còn lại trong mấy ngày nay."
Hắn vừa xem vừa thở dài: "Không nghĩ tới tiểu tử cậu cũng bắt đầu kiếm tiền rồi, đúng là không dễ dàng! Quả nhiên có con rồi thì tính cách một người sẽ thay đổi. Lục Lập Hành, người trẻ tuổi thì nên cố gắng nỗ lực, chờ đứa nhỏ được sinh, người một nhà các người nên sinh sống cho tốt, đừng hồ nháo nữa."
"Ừm, tôi biết mà." Lục Lập Hành gật đầu.
Trương Xuân Lôi tính toán một chút, cuối cùng nói: "Còn nợ tôi 5 tệ 8 mao, là trước đó cậu bị cảm, nha đầu Vãn Thanh đến mua nợ."
"Ừm, được, vậy tính cả tiền thuốc lần này mười tệ nữa là 15 tệ 8 mao, tiền đây."
Lục Lập Hành đếm tiền trong tay rồi đưa cho Trương Xuân Lôi.
"Được."
Sau khi Trương Xuân Lôi thu tiền thì cảm thấy vô cùng vui vẻ.
"Ai, không nghĩ tới đệ nhất đại lưu manh thôn chúng ta thế mà cũng bắt đầu hiểu chuyện, ha ha ha."
"Người nên trưởng thành mà."
"Ừm, cậu cầm thuốc này đi, sau khi uống hết lại đến lấy."
"Được!"
Trong lúc Lục Lập Hành lấy thuốc thì nhìn thấy mấy chữ quen thuộc trên sổ sách.
Lục Lập Vĩ: Thiếu nợ 6.7 tệ.
"Chờ một chút, Lục Lập Vĩ? Anh tôi sao thế?"
"À, cũng không có việc gì lớn, chỉ là thân thể chị dâu cậu cũng không tốt lắm, tới lấy thuốc."
"À, vậy tôi cũng trả luôn?"
Lục Lập Hành nói thẳng: "Ngài nhìn xem, mấy người khác của nhà tôi có còn thiếu nợ hay không?"
Trương Xuân Lôi kinh ngạc: "Thế nhưng mà, tôi nghe nói hai người đã ở riêng. Tiền này không cần cậu trả…"
"Không có chuyện gì, bọn họ vì tôi mà chịu khổ nhiều như vậy, chút tiền ấy không tính là cái gì!"
Sau này, hắn còn phải cố gắng kiếm nhiều tiền rồi mang bọn họ đi ra khỏi cái thôn nhỏ này, sống một cuộc sống tốt. Người một nhà sống hòa thuận. Đây là mục tiêu đời này của Lục Lập Hành.