Cố Vãn Thanh không nghĩ tới Lục Lập Hành sẽ tới tìm cô.
Chẳng lẽ hắn thật sự đến để lừa tiền như mọi người nói?
Loại chuyện này, trước kia không phải là Lục Lập Hành chưa từng làm.
Lúc không có tiền, hắn còn đi cướp tiền tiêu vặt của mấy đứa nhỏ.
Nhớ tới những chuyện này, ánh mắt của Cố Vãn Thanh trầm xuống.
Tài xế lão Triệu đã xuống xe, đem Lục Lập Hành đang lăn lộn trong đất lên:
"Xú tiểu tử, cậu muốn chết phải không? Muốn tự sát thì mẹ nó đi nhảy sông đi, trên xe tôi toàn là mạng người đấy! !"
Các hành khách cũng đi xuống, ghét bỏ nhìn Lục Lập Hành.
"Tiểu tử này thực sự là càng ngày càng vô dụng!"
"Lục gia đến cùng tạo cái nghiệt gì mà lại nuôi ra một đứa như vậy chứ."
Lục Lập Hành không quan tâm đến những lời này.
Ánh mắt của hắn đã rơi trên người Cố Vãn Thanh ở trên xe.
Cô mặc một bộ quần áo vải lanh không vừa, những quần áo này đều là cô tự mình may.
Mái tóc được tết thành một bím tóc lớn.
Mặc dù đang mang thai, nhưng vẫn rất gầy gò.
Sắc mặt của cô trắng bệch, trên môi không còn chút hồng hào.
Lục Lập Hành ngớ người, sau đó khẽ mỉm cười.
Thật tốt.
Cô ấy còn sống.
"Xú tiểu tử, cậu cười cái gì, nói chuyện! Tôi cho cậu biết, nếu không phải nhờ cha mẹ cậu, tôi đã sớm đánh cậu rồi!"
Lão Triệu lớn tiếng mắng chửi!
Hai ông bà nhà họ Lục đều là người rất tốt, hắn đối với Lục Lập Hành chỉ tiếc mài sắt không nên kim!
Nhưng Lục Lập Hành không có thời gian quan tâm những điều này.
Sau khi xác nhận Cố Vãn Thanh không có chuyện gì, hắn quay đầu lại hướng về Đại Hoàng gọi:
"Đại Hoàng, đem người chạy về đằng này!"
"Gâu Gâu!"
Đại Hoàng nghe thấy tiếng la, nhanh chóng chạy đến mấy người phía sau.
Sủa bọn họ.
Thấy không ai chịu đi, nó nhanh trí, lại cắn một cái vào mông người cuối cùng!
Chạy đi đồ khốn!
"Mẹ kiếp, con chó điên này! Cứu mạng!"
Vốn là mấy người đã mệt đi không nổi nữa, trong nháy mắt có sức lại, bắt đầu liều mạng chạy!
Lão Triệu phát hiện Lục Lập Hành phớt lờ hắn, nổi giận:
"Lục Lập Hành, cậu rốt cuộc là muốn làm gì?"
"Triệu sư phụ, bên kia sắp bị sạt lở!"
"Sạt lở cái quỷ gì? Tôi lái xe ở đây nhiều năm như vậy, tình hình gì mẹ nó chưa từng thấy, chỉ mưa có chút xíu như này, tôi cũng không tin nó có thể sụp! Ngăn cản xe của tôi, cậu có bồi thường được thiệt hại không?"
Cách đó không xa, Trương Nhị Cẩu cũng hét lên:
"Đúng, Lục Lập Hành, còn có tôi ... !"
Hắn còn chưa dứt!
Bỗng nhiên.
"Ầm ầm! !"
Một tiếng vang thật lớn truyền đến!
Đám người hoảng sợ ngẩng đầu lên.
Lời nói của Trương Nhị Cẩu lập tức mắc kẹt ở trong cổ họng, cũng không nói ra được!
"Tôi, cmn!"
Chỉ thấy ngọn núi vừa rồi còn nguyên vẹn ở phía sau Đại Hoàng.
Đột nhiên bắt đầu sụp xuống một cách điên cuồng.
Những tảng đá lớn lăn xuống, cây cối um tùm đổ rạp xuống sườn núi.
Con đường duy nhất này, xây ở giữa sườn núi, bản thân toàn là bùn, bị sập như thế, toàn bộ đều bị phế bỏ!
Mặt đường sụp xuống theo ngọn núi, vừa vặn rơi xuống tảng đá lớn, trong nháy mắt lại rơi vào vách núi.
Những ai chạy chậm, thậm chí còn bị hòn đá nhỏ nện vào đầu.
"Oành" một tiếng, một hòn đá lớn rơi xuống cách người Đại Hoàng nửa mét!
"Cmn, chạy!"
"Gâu!"
Tất cả mọi người ngây dại!
Một ông lão trực tiếp run chân ngồi trên mặt đất.
"Núi ... Núi lở rồi!"
Triệu sư phụ hai chân mềm nhũn, âm thanh bắt đầu run rẩy:
"Lục ... Lục Lập Hành, này thật sự sụp!"
Hắn quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.
Vào giờ phút này, chỉ cảm thấy nghĩ đến mà sợ hãi!
Nếu như vừa nãy Lục Lập Hành không ngăn xe lại.
Cái xe này của hắn, với người ở trên xe, sẽ có kết cục gì!
Lục Lập Hành cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Ừm, sụp."
Triệu sư phụ lảo đảo một cái, đặt mông ngồi trên mặt đất.
Lục Lập Hành nhanh chóng đỡ lấy hắn:
"Không sao hết, người trên xe không phải vẫn còn tốt sao?"
Triệu sư phụ lau mồ hôi trán.
"Đúng đúng, đều tốt, đều, đều tốt!"
Trương Nhị Cẩu mang theo mấy anh em, cuối cùng cũng chạy tới.
Bọn họ trực tiếp quỳ trên mặt đất, miệng lớn thở hổn hển!
"Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!"
Đại Hoàng ngoắt ngoắt cái đuôi, giống như là đang tranh công với Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành xoa đầu của nó:
"Đại Hoàng, làm tốt lắm!"
"Gâu Gâu! ~~ "
Lục Lập Hành lúc này mới nhìn về phía Cố Vãn Thanh trong đám người.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, cô liền đứng ở đó nhìn mình.
Cách một đời, lần nữa nhìn thấy cô.
Lục Lập Hành có chút khẩn trương.
Hắn muốn tiến lên ôm cô ngay lập tức, nói cho cô biết hắn nhớ cô nhiều như thế nào.
Nhưng hắn không thể.
Hắn làm nhiều chuyện khốn nạn như vậy, cô ấy nhất định rất thất vọng.
Hiện tại ôm cô ấy, chỉ khiến cô ấy sợ hãi thêm thôi?
Đời này, hắn có nhiều thời gian, có thể từ từ.
Lục Lập Hành đi tới bên người Cố Vãn Thanh, kìm nén xúc động muốn ôm cô ấy:
"Vãn Thanh, em sao rồi? Bị dọa sợ rồi sao?"
Cố Vãn Thanh cũng khiếp sợ nhìn về phía Lục Lập Hành.
Cô không thể tin được, Lục Lập Hành lại đang quan tâm đến mình.
Kết hôn mấy tháng rồi, loại chuyện này chưa bao giờ có.
Cô càng không thể tin được, vừa rồi chính Lục Lập Hành đã cứu mạng những người ở trên xa.
Trên bả vai đổi lấy một trận ấm áp.
Cố Vãn Thanh nhìn thấy, Lục Lập Hành đem áo khoác của mình cởi ra, khoác lên vai cô.
Giọng nói của hắn mang theo chút ôn nhu: "Cẩn thận một chút, đừng để bị lạnh."
Cố Vãn Thanh cau mày nghi ngờ, vẻ mặt mờ mịt.
"Anh làm sao vậy?"
Lục Lập hít một hơi thật sâu, nhìn cô.
Hôm nay, cuối cùng hắn cũng có cơ hội nói ra những lời giấu kín trong lòng:
"Vãn Thanh, xin lỗi."
Mưa chẳng biết lúc nào đã ngừng.
Câu nói này rõ ràng truyền vào tai Cố Vãn Thanh.
Sắc mặt của cô có chút thay đổi.
Lục Lập Hành đang nói cái gì vậy?
Lục Lập Hành cũng không giải thích, hắn đi tới chỗ vài người già ngồi xổm xuống mặt đất, lo lắng hỏi:
"Mọi người thế nào rồi? Không có chuyện gì chứ?"
"Có muốn tôi đưa mọi người đến phòng khám bệnh không?"
Vị trí Lục gia thôn nằm ở xa.
Đường vào trung tâm y tế thị trấn vừa bị sạt lở làm ách tắc.
Nơi duy nhất có bác sĩ là phòng khám nhỏ trong thôn.
"Không, không cần ..."
Mấy người già một bên run lập cập đứng lên, một bên nhìn về phía Lục Lập Hành.
"Tiểu, Tiểu Hành, trước đó xin lỗi! Chúng tôi hiểu lầm cậu. Thực sự rất cảm ơn."
"Nếu không phải có cậu, chúng tôi chắc không còn sống nữa!"
"Tôi, tôi cũng không thể chết, tôi còn chưa được nhìn thấy cháu của mình ra đời!"
"Tôi cũng vậy, con trai của tôi ngã bệnh, tôi còn phải kiếm tiền mua thuốc cho nó ..."
Mấy ông già gạt nước mắt.
"Không có chuyện gì, không cần cám ơn, đúng lúc tôi nhìn thấy đất sạt lở, nên đến nhắc nhở mọi người, không có chuyện gì, mọi người mau về nhà đi, đoán chừng hôm nay xe không lên huyện được rồi."
"Được, về nhà thôi."
"Về nhà ..."
Mọi người chưa tỉnh hồn dắt dìu nhau rời đi.
Người dì cuối cùng đi tới bên cạnh hai người, vỗ vai Cố Vãn Thanh nói:
"Vãn Thanh, con với Lục Lập Hành nói chuyện vui vẻ nhé."
"Tiểu Hành nhìn cũng không hư hỏng như vậy, thói hư tật xấu có thể dạy hắn khiến hắn thay đổi."
Cố Vãn Thanh cúi đầu, không nói gì.
Lục Lập hành đi tới bên người cô nói:
"Vãn Thanh, chúng ta cũng trở về nhà thôi."
Cố Vãn Thanh nắm thật chặt góc áo.
Nhớ tới đứa bé trong bụng.
Cô quật cường mở miệng: "Em không trở về."
Từ khi kết hôn cho đến bây giờ, đều là cô chăm sóc Lục Lập Hành.
Hắn chỉ biết đòi tiền của cô.
Hai mười đồng cuối cùng, cô cũng không dám nói cho Lục Lập Hành biết, sợ bị hắn cướp đi!
Nó được giữ để bảo vệ cái thai.
Nhưng cuối cùng, cô cũng không bảo vệ được.
Không thể tiếp tục như thế, nếu không lần sau, lần sau, đứa nhỏ phải làm sao bây giờ?
Cố Vãn Thanh khẩn trương lui về sau một bước, vẻ mắt xa cách.
Tim Lục Lập Hành đau nhói.
Hắn rốt cuộc là tên khốn nạn làm ra chuyện gì rồi đây chứ!
Hắn tiến lên một bước, từ trong quần áo lấy toa thuốc ra.
"Em là đang lo lắng cái này sao? Ván Thanh, xin lỗi, anh sai rồi."
"20 đồng đó, anh không nên tiêu, anh đáng chết!"
"Em yên tâm, anh nhất định sẽ mau chóng tích góp đủ 20 đồng, mua thuốc cho em."
"Anh biết bây giờ em có thể sẽ không tin, ba ngày, cho anh thời gian ba ngày, nếu như anh không kiếm được tiền mua thuốc, anh sẽ tự mình tiễn em đi trấn trên, rời khỏi Lục gia thôn, anh xin thề!"
Cố Vãn Thanh khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục Lập Hành.
Hắn nói cái gì?
Hắn muốn kiếm tiền?
Hắn lấy cái gì kiếm?
"Lục Lập Hành, đừng gạt em."
"Anh không lừa em, Vãn Thanh, hãy cho anh một cơ hội cuối cùng, em xem, đường cũng sụp rồi, đây là con đường duy nhất đi đến trấn trên, không ra được."
"Nếu như em đi bộ trèo núi, đường xa như vậy, sẽ làm đứa nhỏ bị thương."
"Em cũng không hi vọng con của chúng ta bị tổn thương mà?"
Thấy Cố Vãn Thanh nghi ngờ.
Lục Lập Hành không thể làm gì khác hơn là lấy đứa nhỏ để giữ cô lại.