Chương 40: Ánh Mắt Của Cái Tên Này Quá Nhiệt Liệt, Cô Sẽ Không Thừa Nhận Đâu. (2)
Được đối xử nhiệt tình như vậy, cô có chút không quen.
"Vậy không được, tiền vẫn là phải đưa."
Nhưng Trần Tú Trân căn bản không để ý đến nàng.
Vào lúc này, đã đem ánh mắt rơi vào trên chân của cô:
"Ừm, em cũng cần một đôi giày, em mang số bao nhiêu?"
"Em, em không muốn ..."
"Ồ, chị nhìn như là số 36, em đợi một chút, giày nữ ở chỗ của chị rất là đẹp!"
Trần Tú Trân căn bản không cho Cố Vãn Thanh cơ hội phản bác.
Lại tiếp tục tìm giày.
Cố Vãn Thanh sững người tại chỗ.
Cô không biết phải làm sao.
Lúc Lục Lập Hành đi đến, vừa vặn nhìn thấy tình cảnh này.
Cố Vãn Thanh như là bắt được nhánh cỏ cứu mạng, đem Lục Lập Hành kéo qua:
"Lục Lập Hành, anh mau ngăn chị Trần lại đi, chị ấy ..."
Trong khi nói chuyện.
Trần Tú Trân đã đem lại vô số đôi giày nữa:
"Vãn Thanh, em xem thử mấy đôi này như thế nào?"
"Đây là giày da, là style mới của năm nay nha, trấn trên có rất nhiều người mang! Không được, đây là mang căn, em bây giờ đang mang thai vẫn chưa thể mang ra ngoài ..."
"Vậy thì xem cái này, đây là giày thông thường, cũng rất lưu hành trong năm nay, mang vào rất thoải mái, những đôi này là những đôi bán được nhất trong cửa hàng của chị trong năm nay đó!"
"Còn có cái này, cái này ..."
Cố Vãn Thanh bất đắc dĩ trốn ở phía sau Lục Lập Hành.
Chuyện này là do Lục Lập Hành gây ra.
Vẫn nên là để hắn tự mình giải quyết.
Lục Lập Hành cũng cười như điên.
Cô gái nhỏ này là đem mình làm bia đỡ đạn.
Nhưng mà, cảm giác được dựa dẫm này thực sự rất tuyệt.
Hắn cười nói: "Chị Trần, thật sự không cần nhiều như vậy, nếu không, chúng tôi lấy một đôi?"
"Lục Lập Hành ..."
Cố Vãn Thanh nhỏ giọng nhắc nhở.
Đồ của người khác cũng không thể nhận bừa được.
Lục Lập Hành nhẹ nhàng véo nhẹ tay Cố Vãn Thanh, ra hiệu cô cứ an tâm.
Trần Tú Trân rất không vừa ý: "Như vậy sao được?"
Lục Lập Hành nói: "Nếu vậy chúng tôi cũng không lấy nữa."
"Vậy không được, hai đôi, không thể lại cò kè mặc cả nữa! Cậu và Vãn Thanh mỗi người hai đôi, đúng rồi Thiết Trụ đâu? Cũng cho Thiết Trụ lấy hai đôi!"
Lục Lập Hành bất đắc dĩ: "Vậy được, vậy cám ơn chị Trần."
Lục Lập Hành chọn cho mình hai đôi giày cao su.
Lại chọn cho Cố Vãn Thanh một đôi giày thể thao thông thường, với một đôi giày thêu.
Thời đại này, các kiểu giày không đẹp.
Nhưng giày thêu, được thêu rất tinh xảo.
Rất thích hợp với Cố Vãn Thanh.
"Bốn đôi này thôi, Thiết Trụ đang ở bên ngoài chơi với Đại Hoàng, tôi sẽ gọi cậu ấy vào lấy"
"Được, tôi chờ hắn."
Trần Tú Trân nở nụ cười.
Mắt thấy Lục Lập Hành chuẩn bị ra khỏi cửa.
Trần Tú Trân lại gọi hắn lại: "Các cậu đợi thêm chút! Cái kia, cậu Lục, tình hình của cậu bây giờ không thể ra cửa được, để tôi tìm cho cậu một bộ quần áo của anh Hoàng, cậu chịu khó mặc đỡ đi."
Lần này, Lục Lập Hành không từ chối.
Dù sao cả người toàn là máu, một lúc còn phải đi đường về nhà.
Quả thực sẽ hù dọa đến người khác.
Đợi thay quần áo xong.
Lục Lập Hành lúc này mới lôi kéo Cố Vãn Thanh ra cửa.
Kêu Vương Thiết Trụ vào nhà, lại cho Lục Thiên Thiên một xu, để cho cô bé đi mua kẹo mút.
Lục Lập Hành lúc này mới quay đầu lại, nắm lấy tay Cố Vãn Thanh:
"Em làm sao vậy?"
Sắc mặt của cô có gì đó không đúng.
Cố Vãn Thanh hít sâu một hơi, mới bất an nói:
"Lục Lập Hành, chúng ta thật sự không đưa tiền sao?"
"Không phải là không trả tiền, là thay phương pháp khác đưa. Chị Trần hôm nay ở phòng khám bệnh mắng anh, chị ấy đây là đang xin lỗi, nếu như chúng ta cái gì cũng không lấy, với cái tính tình nóng nảy của chị ấy, đoán chừng trong lòng sẽ không thoải mái. Chúng ta lấy giày của chị ấy, bằng với tiếp nhận lời xin lỗi của chị ấy! Em an tâm đi. Ông chủ Hoàng cũng sẽ không làm khó chị ấy, vợ chồng bọn họ tốt như vậy, Vãn Thanh cũng không hi vọng bọn họ xảy ra mâu thuẫn chứ?"
"Cho nên, chúng ta trước tiên nhận lấy, về sau có việc gì kiếm được tiền, anh sẽ nói với ông chủ Hoàng, bằng với trả lại số tiền kia cho hắn!"
"Ông chủ Hoàng là một người tốt, đáng để tin tưởng."
Nghe xong lời này, Cố Vãn Thanh có phần khiếp sợ.
Nhưng mà đồng thời cảm thấy nhẹ nhõm.
Lục Lập Hành nói rất có lý.
Chỉ là, Cố Vãn Thanh không nghĩ tới, Lục Lập Hành lại có suy nghĩ sâu sắc như vậy.
Đây có phải là người bị gọi là đồ ngốc trước đây không?
"Lục Lập Hành."
"Ừ?"
"Anh thật thông minh."
Cô không nhịn được tán dương.
Lục Lập Hành nhéo nhẹ mũi cô:
"Ha ha, vậy em nói một chút, hôm nay vào trong thôn là để làm gì?"
Còn chưa nói cho hắn biết đâu!
Vậy hắn liền trêu chọc cô.
Vừa nhắc tới cái này, Cố Vãn Thanh lập tức cúi đầu, trên gương mặt, hai má ửng đỏ:
"Không ... Không làm cái gì!"
"Thật sự không không phải là đến mua giày cho anh sao?"
"Không, mới không phải!"
Cố Vãn Thanh nghiêng đầu qua chỗ khác, không dám nhìn Lục Lập Hành.
"Ha ha!"
Lục Lập Hành cười càng vui vẻ hơn.
Lúc hắn đang chuẩn bị tiếp tục trêu chọc Cố Vãn Thanh.
Vương Thiết Trụ mang theo Lục Thiên Thiên đi ra:
"Lục, anh Lục ... Các anh đây là ..."
"Tôi có phải là quấy rầy hai người rồi không?"
"Tôi, tôi không phải cố ý! Vậy ... Thiên Thiên, chúng ta đi, để cho bọn họ tiếp tục!"
Cố Vãn Thanh:...
Thiệt là!
Đều do Lục Lập Hành, nên cô mới bị cười nhạo!
"Thiên Thiên, chờ chị, chị cũng đi ..."
Cô bước nhanh hơn.
Nhìn thấy cô gái nhỏ chạy trối chết, Lục Lập Hành lần nữa lộ ra ý cười.
Hắn cũng đi theo, còn phải đi về ăn thử cơm vợ nấu.
Lúc này.
âm thanh của hệ thống trong đầu vang lên:
"Phát hiện kí chủ thành công cứu người, hệ thống sẽ ngẫu nhiên phân phát phần thưởng!"
"Chúc mừng kí chủ nhận được túi gấm tin tức x1."
"Chúc mừng kí chủ, nhận được một Linh Trì!"
"Chú thích: Linh Trì trong linh đàm có rất nhiều, nước Linh Trì là dung dịch cao cấp thực vật sinh trưởng, có thể sử dụng vô tận."
"Phần thưởng đã được để vào ba lô, mời kí chủ chú ý kiểm tra và nhận!"