Chương 49: Đầu Óc Của Người Này Có Phải Là Cũng Bị Bệnh Rồi Hay Không
Trong giọng nói của Lục Lập Chính tràn đầy sự tức giận. Hắn chẳng thể nghĩ tới mình vừa ra khỏi phòng khám bệnh sẽ gặp phải anh hai phế vật nhà mình.
Lục Lập Chính sống 16 năm qua, ghét nhất chính là người anh hai này.
Lục gia vẫn luôn nghèo khó, người nhà đều cần cù tiết kiệm. Nhưng mà hết lần này tới lần khác, Lục Lập Hành là một ngoại lệ.
Lúc Lục Lập Hành còn nhỏ, trong nhà có anh cả, lúc Lục Lập Hành lớn hơn thì trong nhà lại có em nhỏ. Từ nhỏ đến lớn, hắn gần như chưa từng làm việc. Không phải chỉ thị anh cả thì cũng là chỉ thị hắn làm việc.
Trưởng thành rồi thì cả ngày không có việc gì, đi giả danh lừa bịp khắp nơi.
Sau này, ba mẹ không có biện pháp nào khác đành phải tìm cho hắn một mối hôn sự, còn sử dụng hết tích góp một đời xây cho hắn hai gian phòng. Vốn cho là hắn sẽ thay đổi, nhưng đổi lại được gì chứ?
Hắn làm cho mọi chuyện trở nên trầm trọng thêm.
Thậm chí, ngay cả việc chị dâu hai mang thai mà hắn còn chẳng quan tâm, cả ngày trầm mê trong rượu chè. Lục Lập Chính không hiểu, tại sao mình có thể có một người anh hai như này? Hết ăn lại nằm không nói, còn thích tiêu tiền.
"Lục Lập Hành, anh có phải cảm thấy mình rất lợi hại hay không?"
"Anh nhìn một chút xem mình mua cái gì? A? Còn Táo? Chuối tiêu?"
"Những thứ này, lấy thực lực kinh tế của anh, anh ăn nổi sao?"
"Anh lại đi chỗ nào trộm tiền rồi? Anh lại đi chỗ nào trộm tiền rồi? Nói chuyện đi!"
Ba chữ cuối cùng, Lục Lập Chính gần như là hét lên.
"Lập Chính…"
Lục Lập Hành mảy may không để ý đến dáng vẻ hùng hổ dọa người của hắn, lúc này chỉ cảm thấy vui sướng.
Lục Lập Chính, em của hắn.
Hắn cuối cùng đã gặp được hắn.
Đời trước, sau khi Cố Vãn Thanh và đứa nhỏ chết, Lục Lập Hành thất hồn lạc phách một lúc lâu, không làm được gì cả, như cái xác không hồn.
Là Lục Lập Chính lập mộ cho Cố Vãn Thanh và đứa nhỏ.
Lục Lập Hành nhớ mãi lúc mình rời đi, hắn móc một tờ năm tệ cũ kỹ từ trong túi ra, nói:
"Anh cầm lấy 5 tệ này, từ này về sau không nên quay lại nữa, em sẽ chăm lo chuyện trong nhà, anh cứ yên tâm."
Lục Lập Chính đã vô cùng thất vọng về hắn, nhưng vẫn cho hắn toàn bộ tích góp của mình. Lục Lập Hành biết đó là số tiền mà Lục Lập Chính cố gắng tích lũy thật lâu, để cho mình dùng khi đi học.
Lục Lập Chính thi đậu cấp ba, là người đầu tiên của thôn Lục Gia đậu vào cấp ba.
Ngày ấy, Lục Lập Hành thầm thề ở trong lòng, chính mình nhất định không thể cô phụ hi vọng của em trai, cố gắng để cho bọn họ có được một cuộc sống tốt.
Thế nhưng, chờ đến lúc hắn nghe được tin tức về Lục Lập Chính lần nữa đã là bảy năm sau.
Lục Lập Chính mới 23 tuổi, đã vĩnh viễn bị chôn ở dưới mỏ than đá.
Khi đó, Lục Lập Hành mới biết được, người em trai này của mình thật sự gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình.
Lục Lập Chính không đi học, mà lựa chọn theo người trong thôn đến mỏ than đen làm thuê, gặp sự cố.
Thời khắc này, Lục Lập Hành khó nén được kích động.
Hắn tiến lên ôm lấy Lục Lập Chính, giọng nói cũng có chút run rẩy:
"Lập Chính, sao em lại tới trên thôn rồi? Có chuyện gì à? Trong nhà xảy ra chuyện rồi sao?"
Lục Lập Chính làm sao cũng không nghĩ tới Lục Lập Hành sẽ ôm lấy mình. Mình rõ ràng là đang mắng chửi người, sao đối phương lại cao hứng như vậy? Người này có phải đầu óc cũng có bệnh rồi hay không?
Lục Lập Chính đẩy Lục Lập Hành ra, sắc mặt hết sức khó coi:
"Anh làm gì thế? Điên rồi sao?"
"Anh quản tôi đến thôn trên làm gì? Tôi không giống anh, mỗi ngày chỉ biết xài tiền! Anh còn không có nói cho tôi biết, anh lấy tiền đâu ra mà mua những vật này?" Lục Lập Chính lại liếc mắt nhìn vào giỏ của Lục Lập Hành, dắc mặt càng ngày càng khó coi:
"Trộm đồ nhà ai thì tranh thủ thời gian trả lại cho người ta đi, nếu không… nếu không thì tôi và anh cả sẽ không bỏ qua anh đâu!"
Lục Lập Hành cười cười: "Đây là tiền mà anh bán khoai lang kiếm được."
Nói xong, hắn lấy một nửa chuối tiêu và táo trong giỏ ra, đưa cho Lục Lập Chính:
"Đến, em cũng nếm thử đi, anh mua cho chị dâu của em bồi bổ thân thể."
"Anh lấy ra!" Lục Lập Chính không nói hai lời, trực tiếp hất tay Lục Lập Hành ra:
"Anh tự kiếm được tiền? Còn bán khoai lang? Lục Lập Hành, anh không biết lấy một cái cớ tốt một chút sao?"
"Anh cảm thấy tôi có thể tin chuyện anh kiếm được tiền hay sao?"
"Anh điên rồi hay là tôi điên rồi? Tôi nói cho anh biết, tôi cho ... anh một cơ hội cuối cùng, anh lấy số tiền này từ chỗ nào? Anh không phải là lại cầm tiền của chị dâu ra ngoài tiêu xài đó chứ? Không được, tôi phải về nói lại cho cha mẹ!"
Lục Lập Chính nổi giận đùng đùng.
Lục Lập Hành lập tức nói: "Lập Chính, em bình tình đã, lời anh nói đều là thật, không tin em hỏi Thiên Thiên xem."
Lục Thiên Thiên bị dáng vẻ của hai anh trai dọa cho sợ rồi, lúc này nàng mới phản ứng lại.
Nàng dùng sức gật gật đầu, còn nghiêm túc nói:
"Đúng vậy, đúng vậy, anh ba, lời anh hai nói đều là thật, số tiền này thực sự là của anh hai, là anh hai…"
Nàng còn chưa dứt lời đã thấy lục Lập Chính hung hăng trừng mắt nhìn nàng:
"Lục Thiên Thiên, em cũng choáng váng rồi có đúng hay không?"
"Cha mẹ bảo em đến nhà Lục Lập Hành để chăm sóc chị dâu hai, xem có gì cần giúp đỡ không, sao em nhiều ngày rồi vẫn không chịu về nhà?"
"Hiện tại, em còn nói chuyện thay Lục Lập Hành? Em chưa bị hắn đánh đủ hay sao? Hay lại chưa bị hắn bắt nạt đủ?"