Hắn lôi kéo Chu Tiểu Lan gần đến cửa, tất cả khách đến đều đứng ở cửa xem náo nhiệt, mấy tên du thủ du thực giống Hoàng Lão Tam còn lớn tiếng ồn ào: "Lão tam, bà vợ của ông tính tình còn khá cương liệt đấy!"
"Thiếu đánh, quay đầu mà sinh được con trai thì tốt."
Hoàng Lão Tam không hề để bụng, đứng trước mặt mọi người còn vỗ mông Chu Tiểu Lan một cái.
Chu Tiểu Lan tức giận, vừa tức vừa thẹn, tuyệt vọng tràn lan trong lòng, giờ khắc này muốn chết.
Ở một nơi xa lạ, trước mắt đều là người xa lạ, cô không biết mình đang ở đâu, cách nhà mình bao xa, có người đến cứu cô hay không? Hoảng loạn cắn môi, đôi mắt mong chờ mà nhìn đường nhỏ ra ngoài thôn, mong mỏi có người có thể từ trên trời giáng xuống cứu cô thoát ly khổ ải.
Không biết có phải lời cầu nguyện được ông trời nghe thấy hay không, ngay khi cô sắp bị kéo vào cửa Hoàng gia thì thấy được anh họ.
Không biết sức lực từ đâu ra, Chu Tiểu Lan đẩy Hoàng Lão Tam ra, chạy tới: "Anh họ, anh họ, cứu cứu em ..."
Hai anh em họ Lưu nhìn nữ nhân mặt mèo chạy tới, còn tưởng bà điên ở đâu ra, thẳng đến khi nghe thấy giọng nói mới ý thức được đây là người bọn họ muốn tìm.
Anh cả Lưu tập tức tiến lên, nắm lấy cánh tay Chu Tiểu Lan, quan tâm hỏi: "Tiểu Lan, em không sao chứ?"
Thấy Tiểu Lan vẫn còn mặc áo khoác đỏ sáng sớm mang đi, hẳn là còn chưa viên phòng, bọn họ tới không tính là quá muộn, anh cả Lưu nhẹ nhàng thở ra.
"Đầu đau, mặt đau, bụng đau, chân em cũng đau ..." Nhìn thấy người nhà của mình đến, Chu Tiểu Lan không ngừng lên án: "Anh họ, anh họ người này bắt nạt em, các anh giúp giúp em, em không gả cho hắn. Cha mẹ em chưa hề nói muốn em gả chồng."
Anh cả Lưu vỗ vỗ tay Chu Tiểu Lan, đem người đẩy ra sau lưng để lão nhị chăm sóc, sau đó đối diện với khuôn mặt âm trầm Hoàng Lão Tam, đem cái túi tiền buổi sáng còn nóng hôi hổi, cười cười: "Lão Tam, chúng ta thương lượng, sáng sớm hôm nay hấp tấp quá đã lầm người rồi. Đây là em họ của tôi, tiền trước tiên trả cho anh, người tôi mang trở về, hôm nào đem vợ tới cho anh!"
Hoàng Lão Tam đương nhiên không đồng ý.
Họ hàng bạn bè thân thích của hắn đã mời tới rồi, đồ ăn tiệc rượu cũng đã chuẩn bị tốt, kết quả lão đại họ Lưu đến nói cho hắn, nói là đã nhầm người, muốn đem vợ chưa vào cửa hắn mang về, kia hắn làm sao bây giờ? Không phải bị người ta cười chết?
Hơn nữa hôm nay nếu để lão đại họ Lưu mang người đi, ai biết quay đầu hắn đem được một nữ nhân nào lại đây hay không? Hoàng Lão Tam là một cái du thủ du thực, nói chuyện y như đánh rắm, thường xuyên không tính toán tự nhiên không tin được lão đại Lưu gia.
Khó lắm mới cưới được vợ, hắn đương nhiên để người đi dễ dàng vậy rồi.
"Là ông nói sai thì sai sao? Sao lúc sáng tôi cõng người đi ông không nói sai? Đừng bên là ông còn tự mình đưa ra tận cửa đấy!" Hoàng Lão Tam cười khẩy.
Nghe vậy, Chu Tiểu Lan kinh hãi, vô thức buông tay ra, lùi lại một bước, cảnh giác nhìn chằm chằm vào anh họ cả, trong mắt tràn ngập khủng hoảng cùng không thể tin được.
Ý thức được hành động của Chu Tiểu Lan, anh họ cả Lưu quay đầu lại đối diện với ánh mắt phòng thủ của Chu Tiểu Lan, không nói nên lời, kiên nhẫn giải thích: "Tiểu Lan, em đừng sợ, anh họ không muốn hại em. Nếu chúng ta muốn đem em gả cho hắn thì còn chạy đến đây tìm người sao?"
Đúng, đó là sự thật. Vậy bọn họ nói nhầm người thì có ý tứ gì?
Chu Tiểu Lan ngu xuẩn rốt cuộc không phải đồ ngu, kết hợp với tình huống sáng nay, đáp án sinh động mở ra: "Mục tiêu ban đầu của các người là Đàm Tú Phương."
Thấy Chu Tiểu Lan đã phát hiện ra, bọn họ cũng không dối gạt cô ta nữa: "Không sai."
Chu Tiểu Lan dù sao cũng là một cô gái mới 17 tuổi, tính tình ngày thường kiêu căng tùy ý, rốt cuộc vẫn còn non nớt, tâm tình không có tàn nhẫn như vậy, rất nhiều chuyện không ngờ tới.
Cô ta ngây ngốc hỏi: "Các người ... các người tại sao lại làm như vậy? Cô ta, cô ta không phải sẽ thành thân với anh trai em rồi sao?"
Anh họ cả cũng không nhịn được nữa, cái cô em họ này sao một chút khôn ngoan của cô dượng cũng không học được, đến bây giờ còn không rõ ràng được chuyện là như thế nào, một câu hỏi ngu xuẩn vậy cũng hỏi ra được.
Mà đã đến nước này, không thể không nói rõ cho nó biết. Hắn đơn giản gọn gàng nói rõ tình huống thực tế: "Đàm tú Phương chỉ là một cái cô nhi, phơi đen như vậy làm sao xứng đáng với Gia Thành. Gia Thành là người làm đại sự, cưới một phụ nữ nhà quê thô tục, không phải chọc người chê cười à?"
Chu Tiểu Lan sững sờ: "Mẹ em không thích Đàm Tú Phương, vậy tại sao bà ấy không nói cho em biết?"