Sau khi ăn xong, Đàm Tú Phương còn không có dọn dẹp phòng bếp, cô vội vàng trở lại phòng củi, nằm xuống giường, kéo chăn bông lên, phủ lên người, lấy hết quần áo mình có ra ra, làm thành chăn bông quấn chặt mình, bọc bản thân đến kín mít, nằm nhắm mắt lại ngủ.
Cô không biết mình ngủ được bao lâu, cô lại nghe thấy giọng nói của mẹ con Chu Tiểu Lan.
Chu Tiểu Lan bất mãn, oán hận lên tiếng: "Mẹ ơi, nhà bếp bừa bộn quá, ai làm vậy? Còn dùng cái nồi to nấu thuốc, cái nồi đen tuyền thế này sao mà rửa?"
Lưu Thải Vân suy nghĩ một chút rồi nói: "Hẳn là chị dâu hai nấu thuốc. Được rồi, mau rửa nồi đi. Cha con sắp về rồi, mau đi nấu cơm đi."
“Chị dâu hai sao không làm, mỗi ngày chỉ biết ăn rồi ngủ ngủ rồi hắn, y như con heo." Chu Tiểu Lan bĩu môi, dài đến mức treo được một bình dầu.
Lưu Thải Vân tức giận liếc nhìn cô: "Nói bậy bạ gì đó, mau qua hỗ trợ nấu cơm, con gái con nứa cứ kêu quát quát, quay đầu lại truyền tới tai người nhà chồng, người ta sẽ nói như thế nào?"
"Nói như thế nào? Bọn họ không thích, con còn không nghĩ gả đâu!" Chu Tiểu Lan ỷ vào trong nhà không ai nghe thấy, cái gì cũng dám nói.
Khi Đàm Tú Phương nghe cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con, cô nhớ lại một sự việc trong quá khứ. Sau khi biết anh hai mình có "tiền đồ". Chu Tiểu Lan dần dần không bằng lòng với việc bản thân gả cho một cái người nhà quê, đối với việc hôn nhân sinh ra bất mãn, còn ở nhà la hét ầm ĩ muốn từ hôn.
Nhưng ông Chu - Chu Đại Toàn coi trọng mặt mũi. Thêm nữa là Điền gia ở nông thôn cũng được coi là gia đình giàu có, người nào cũng phúc hậu, kiên trì bắt Chu Tiểu Lan xuất giá.
Mặc dù Chu Đại Toàn chỉ là một nông dân, phải nói ông ta hắn nhìn thực xa. Cả nhà Điền gia tình tình thật tốt, đối với Chu Tiểu Lan cũng thật tốt. Điền Sinh có sức lực, săn thú một phen công phu, Chu Tiểu Lan gả qua cả đời chưa ăn qua bất cứ đau khổ gì.
Nếu cô ta ngại cuộc sống kiểu này không tốt, không nghĩ gả thì cô sẽ giúp cô ta một phen.
Trở mình đứng dậy, Đàm Tú Phương thấy mình toàn thân đổ mồ hôi, nhớp nháp khó chịu, còn cảm giác đè nặng trên đầu đã thuyên giảm rất nhiều, cảm lạnh rõ ràng đã đỡ hơn, chỉ là cổ họng vẫn khó chịu. Để đối phó với loại viêm cổ họng này, nếu là mấy chục năm sau, ống một chút Cephalosporin hoặc amoxicillin là đủ, nhưng bây giờ penicillin đắt hơn vàng, nên đương nhiên không thể trông chờ vào nó, cô phải nghĩ đến biện pháp khác thôi. Cây kim ngân, xuyên tâm liên, hoàng cầm đều có thể giảm nhiệt giảm đau, chỉ là trong nhà không có, đợi lát nữa đi tìm nhóm hương thân xung quanh hỏi một chút.
Cô chật vật đứng dậy, cởi bỏ bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi, thay quần áo khô rồi mở cánh cửa gỗ tồi tàn bước ra ngoài.
Chu Tiểu Lan vừa vặn bưng cái mân sang phòng chứa củi, nhìn thấy cô đi lên thì bĩu môi bất mãn: "Cô dậy thật đúng giờ thật đấy, sớm không sớm muộn cũng không muộn nấu xong cơm rồi mới dậy."
"Khụ, khụ… Tiểu Lan, hôm nay vất vả em." Đàm Tú Phương không quan tâm đến đến miệng lưỡi của cô ta, chó sủa không cắn người,
trận lời qua tiếng lại với cô, chó sủa cũng không cắn, để nói miệng lưỡi không tha người Chu Tiểu Lan có thể nói là "lương thiện" nhất Chu gia, ít nhất trong ngoài như một."
Lưu Thải Vân từ phòng bếp đi ra vừa nhìn thấy cảnh này, liền mắng Chu Tiểu Lan: "Chị dâu hai còn đang bệnh, còn không mau đem đồ ăn bưng lên bàn."
Sau đó anh ân cần nói với Đàm Tú Phương: "Dậy rồi, rửa tay rồi ăn cơm đi. Tiểu Lan còn nhỏ tuổi, nói chuyện không lựa lời, quay đầu mẹ sẽ dạy dỗ nó."
Nhìn khuôn mặt yêu thương và ánh mắt quan tâm của Lưu Thải Vân, như thể cô thực sự quan trọng hơn cả con gái ruột của bà ta vậy, Đàm Tú Phương cảm thấy đời trước cô thất bại không oan, cô 10 tuổi đã đến thân phận con dâu nuôi từ bé, nơi nào so được với con cáo già như Lưu Thải Vân.
Hạ mí mắt che đi sự hận thù trong mắt, Đàm Tú Phương ngoan ngoãn trả lời: "Vâng mẹ, mẹ đừng nói Tiểu Lan, là con không tốt, sức khỏe không tốt còn phải vất vả mẹ nấu cơm, mẹ vất vả rồi."
“Nói chi vậy, chúng ta đều là người một nhà, mau đến ăn cơm đi." Lưu Thải Vân bước vào phòng nụ cười còn ở trên môi.
Khi Đàm Tú Phương rửa tay và bước vào phòng, chiếc bàn gỗ đã đầy người, bao gồm Chu Đại Toàn, Lưu Thải Vân, Chu Tiểu Lan và Chu Lập Ân.
Nhìn thấy cô, Chu Lập Ân vui vẻ gọi: "Mẹ, đến giờ ăn cơm rồi, mau tới."
Đàm Tú Phương ngẩng đầu nhìn hắn. Chu Lập Ân năm tuổi vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, năm hai tuổi mất cha, năm đó mẹ hắn tái hôn, cô chăm sóc nuôi dưỡng hắn, từ nhỏ hắn đã gọi cô là mẹ, sửa như thế nào cũng sửa không sửa được, chờ Chu Nhị Cẩu trở về thuận lý thành chương mà đem hắn về dưới gối để nuôi dưỡng.