Chú hai Chu tự nhiên lắc đầu, đám lưu manh đến uống rượu mừng cũng mau chóng bỏ chạy, cách Hoàng Lão Tam thật là xa, tỏ ý là không liên quan gì đến hắn.
Người đàn ông hài lòng gật đầu, nhìn về phía chú hai Chu tương đối thành thật hơn: "Nói, sao lại thế này?"
Chú hai Chu vừa định nói chuyện thì bỗng nhiên Chu Gia Thanh trên lưng Chu Đại Toàn mở miệng khàn khàn kêu lên: "Trung Quốc..."
Nghe vậy, Từ Trung Quốc ngẩng đầu bước nhanh về phía trước, đẩy chú ba Chu đang cản đường ra, kinh ngạc nhìn Chu Gia Thành: "Gia Thành, cậu đây có chuyện gì vậy?"
Bởi vì quê quán cách nhau không xa, còn là đồng hương nên bọn họ ước định cùng nhau về quê, bọn họ sáng sớm hôm qua cùng nhau từ trong thành xuất phát, buổi sáng tách ra. Đến bây giờ tính toán mới chỉ có mấy tiếng đồng hồ, lúc ấy còn là chiến hữu phí phách hăng hái mà lúc này cả người đầy máu, nửa sống nửa chết trên lưng người đàn ông.
Có thể nghĩ Từ Trung Quốc phải ngạc nhiên đến cỡ nào.
Chu Gia Thành hết hơi, nói ngắn gọn tình hình: "Hoàng Lão Tam kia một hai phải đoạt em gái tôi làm vợ, tôi vừa về thì đến mang em gái về bị hắn sau lưng đánh lén bắn một phát vào chân."
Nghe vậy, Từ Trung Quốc quay đầu lại liếc nhìn Hoàng Lão Tam, không nói gì, nhanh chóng thu lại ánh mắt, nói: "Đi, nhà tôi ở gần đây, đến nhà tôi trước, tìm thầy thuốc đến cầm máu."
Thôn của bọn họ cách huyện thành có bảy tám cục dặm chứ đừng nói đến thành phố. Hơn nữa đường đi đều là đường nhỏ đường núi, không dễ đi bằng không bọn họ cũng không cưỡi ngựa về nhà.
Nếu mà đưa đến bệnh viện hở huyện thành đi vài tiếng đồng hồ, đến lúc đó Chu Gia Thành e là mất máu quá nhiều mà mất mạng, cho nên kinh nghiệm bị thương phong phú, Từ Trung Quốc lập tức đưa ra quyết định.
Có hắn đứng ra, người nhà họ Chu như tìm được đầu đàn, nhất nhất nghe theo.
Hoàng Lão Tam không bằng lòng, nhưng chỗ dựa lớn nhất đều đã rơi vào tay đối phương, hắn cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể mím môi không cam lòng mà nói: "Trả súng gỗ cho tôi, cô vợ kia tôi từ bỏ."
Từ Trung Quốc làm sao có thể trả lại súng gỗ, giơ lên nắm ngay vào Hoàng Lão Tam uy hiếp: "Còn muốn sao?"
Hoàng Lão Tam cả người cứng đờ, nhanh chóng lắc đầu: "Không, không có..."
Khinh thường liếc một cái. Từ Trung Quốc thu hồi súng gỗ, tiếp đón người Chu gia đi cùng hắn. Hiện tại việc cấp bách là trị thương cho Chu Gia Thành, thu thập Hoàng Lão Tam loại du thủ du thực này không nóng nảy. Hắn vừa rồi ở nhà nghe được tiếng súng nổ nên vội vàng ra xem, lúc ấy sợ có bất trắc có bảo hai người em họ cưỡi ngựa đi tìm hai chiến hữu gần nhà hắn.
Chờ đến đông đủ cả thì cùng tính toán cái chuyện này với Hoàng Lão Tam.
Từ Trung Quốc sống ở thôn bên cạnh cách Hoàng gia thôn rất gần, đi 10 phút là tới. Nhà hắn điều kiện khá tốt, có bảy tám gian nhà, sân cũng rất lớn.
Vừa bước vào sân, hắn lớn giọng lên hô: "Anh cả, chiến hữu của em bị thương, anh giúp em gọi thầy thuốc An đến xem với."
“Được.” Anh cả Từ nhanh chóng chạy ra ngoài.
Thầy thuốc An là người trong làng, Từ Trung Quốc đặt Chu Gia Thành lên giường người đã đến rồi.
Căn phòng nhỏ không thể chứa được vài người, ngoại trừ thầy thuốc, Chu Đại Toàn và Từ Trung Quốc, những người khác đều bị đuổi ra ngoài.
Bởi vì đã từng bị thương trên chiến trường, Từ Trung Quốc biết một số cách xử lý băng bó vết thương đơn giản nên ở một bên hỗ trợ.
Sau khi Thầy thuốc An hiểu rõ tình hình, biết viên đạn đã sượt qua chân Chu Gia Thành không ghim vào cơ thể, nhẹ nhàng thở ra: "Tôi giúp cậu ấy tiêu độc cầm máu ..."
Nghe vậy, vợ chồng Chu Đại Toàn thở phào nhẹ nhõm. Không khí trong phòng bắt đầu dịu lại, bầu không khí bên ngoài liền có chút cứng ngắc.
Chú hai Chu lấy ra điếu thuốc cuộn lại, hút hai ngụm, nhịn không được quay đầu ngó động tĩnh bên trong phòng.
Những người khác cũng không yên, hồi hộp theo dõi tình hình trong phòng.
Đứng dưới mái hiên, Đàm Tú Phương bình tĩnh liếc qua hai anh em nhà họ Lưu, Chu Tiểu Lan, cuối cùng đáp xuống chú Chu.
Vợ chồng Chu Đại Toàn không có ở đây, đây là cơ hội tốt để lộ rõ chân tướng để rạch nát gương mặt của hai vợ chồng cáo già kia ra, cũng để chiến hữu của Chu Gia Thành xem Chu gia đều là cái mặt hàng gì.
Mặc dù Đàm Tú Phương không biết Từ Trung Quốc là người như thế nào, so đi tính lại e là không tệ hơn với vợ chồng Chu Đại Toàn được. Hơn nữa nơi này có còn người Từ gia, Chu gia xuất sắc như vậy, lỡ có người nhà chiến hữu đến sẽ không lấy ra mà "chia sẻ" cho nhau nghe sao?
Chỉ cần bọn họ nói với một người nào đó, thì sự tình ghê tởm cửa nhà họ Chu sớm hay muộn cũng sẽ được truyền khắp trong thành. Không có thanh danh tốt, sự nghiệp của Chu Gia Thành còn có thể giống như đời trước nương theo cái danh căn chính miêu hồng xuôi gió xuôi nước cả đời?
Nhưng chuyện này không phải từ cô thò ra được.
Lời cô nói, mức độ tin cậy không có cao mấy. Hơn nữa vì giữ gìn thanh danh cùng ích lợi của nhà mình, một khi cô đứng ra vạch trần hai âm mưu của hai vợ chồng Chu Đại Toàn, người khác sẽ đều nhắm vào cô, đồng thời phủ nhận lời của cô. Đến lúc đó chỉ sợ cô có nói sự thật đi chăng nữa thì cũng không có người tin tưởng.
À đúng rồi, không sao a, nơi này còn có một cái cây súng dùng tốt đây này!