Khang Đại Giang không nhìn thấy biểu hiện của bà vợ, còn lầm bầm: "Chỉ là một chút thảo dược trị cảm mạo phong hàn, nào cần nhiều như vậy, 10-20 tiền đồng hoặc là mười mấy cái trứng gà là được, bà đem nửa đồng bạc này trở về cho bọn họ đi.”
Tiền giấy không đáng tiền, ở nông thôn thông dụng là tiền đồng, đồng bạc thậm chí là đổi đồ vật thương xứng.
Đinh Di thu hồi tiền: "Chính là Tú Phương con bé đó nói với Lưu Thảo Vân là hết chừng ấy tiền thuốc."
Nghe vậy, Khang Đại Giang dừng việc đang làm, ngẩng đầu suy nghĩ vài giây rồi thở dài.
Đinh Di ngửi thấy mùi bát quái từ tiếng thở dài này của lão Khang nhà mình: "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ông biết cái gì, đúng không?"
“Con bé Tú Phương kia ở Chu gia sợ không có tốt lắm đâu." Khang Đại Giang giải thích ngắn gọn các sự kiện ngày hôm nay và suy đoán của bản thân.
Đinh Di không ngạc nhiên chút nào sau khi nghe điều này: "Từ lâu tôi đã với ông rồi, cái bà mẹ chồng của Lưu Thải Vân hiền lành kia chính là người giả tạo nhất, ông còn không tin. Vừa rồi khi bà ta đưa tiền cho tôi, bà ta luyến tiếc muốn chết mà còn cô giả vờ rộng lượng. Tiền này không nên lui về, lui về sẽ cấp thêm phiền cho Tú Phương con bé kia."
Khang Đại Giang không có gì phản đối: "Không lui thì không lui thôi, bệnh của nó còn phải tiếp tục uống thuốc trị bệnh, coi như tiền thuốc về sau.
Lưu Thải Vân nào biết đâu biết những chuyện này, chính mình đào tiền ra trả, còn bị hai vợ chồng Khang Đại Giang nhìn ra được cái bộ dạng đạo đức giả của mình, không chừng tức đến hộc máu.
Chỉ nghĩ đến nữa đồng bạc đủ để bà ta đau lòng rồi, cho nên đến tận buổi tối đi ngủ bà ta còn thầm nói việc này.
"Ông nói xem, con nhỏ chết tiệt kia có ngốc hay không? Giống như trước làm nhiều ít nói tốt bao nhiêu, không nói lời nào không ai ngại nó câm!"
Chu Đại Toàn đang hồi hút thuốc, nghe thấy lời này, hắn chậm rãi nhướng mi: "Có thể là bởi vì nghe nói Gia Thành có tiền đồ rồi, cho nên người cũng đi theo bành trướng."
Lưu Thải Vân bất mãn oán hận: "Mẹ nó còn chưa bành trướng đây, mắc cái mới gì mà nó khoe khoang? Gia Thành có tiền đồ cũng là từ bụng tôi bò ra tới."
Chu Đại Toàn không nói lời nào, hắn thường không thích mấy người phụ nữ trong nhà ghen tuông.
Thấy hắn vẫn luôn không lên tiếng, Lưu Thải Vân có chút phiền: "Cha nó, ít nhiều ông cũng nói một câu a!"
Chu Đại Toàn hất tay bà ta ra: "Nói cái gì mà nói, con trai còn bảo chúng ta đuổi Tú Phương đi, bây giờ tìm lý do gì đây?"
Những năm gần đây, Đàm Tú Phương đều cần mẫn làm việc không tranh luận, bọn họ thường xuyên bên ngoài làm ra vẻ gia đình hòa thuận, mọi người đều biết cả nhà bọn họ quan hệ khá tốt. Bây giờ đột nhiên đuổi Đàm Tú Phương đi, mọi người nhất định đàm tiếu về gia đình họ không yên.
Mà biết Nhị Cẩu có tiền đồ, Đàm Tú Phương nhất định sẽ không đồng ý tái giá, rốt cuộc phụ nữ mà đã tái hôn có thể gả cho người trong sạch? Gia đình tốt sao? Không phải gả đến làm mẹ kế cho người ta thì chính là lão quang côn. Chỉ cần Đàm Tú Phương không bị úng nước thì biết sẽ lựa chọn thế nào.
Nghe xong phiền não của ông chồng, Lưu Thải Vân lẩm bẩm: "Không thể lấy hết sao? Nghe nói mấy đứa con dâu trong thành rất kiêu ngạo, làm sao mà nguyện ý hầu hạ chúng ta, giặt quần áo nấu cơm, rửa chân, sinh bệnh còn suốt đêm ở mép giường chiếu cố?"
Này hiển nhiên không có khả năng.
Thấy Chu Đại Thành không nói, Lưu Thải Vân kéo ông ta nói: "Lão Chu, gia đình chúng ta bây giờ tiền đồ biết bao nhiêu, dứt khoát hai đứa dâu đều lấy về nhà. Con dâu mới hầu hạ con trai, Tú Phương hầu hạ chúng ta, trước kia những lão địa chủ kia mấy lão gia có tiền không phải đều là cưới vài cái ...."
Chu Đại Toàn nghiêm khắc rống lên mà mắng bà vợ: "Câm miệng, nói hươu nói vượn cái quái gì đó? Hiện tại đã là Trung Quốc mới, chính sách mới chỉ cưới một vợ. Bà không nghĩ muốn hại con trai bà thì bỏ cái ý niệm này đi."
Hắn miệng mắng nhưng trong thâm tâm hắn cũng cảm thấy bà vợ nói có lý, đáng tiếc bởi vì tiền đồ con trai không thể làm như vậy.
Nghĩ đến đây, Chu Đại Toàn trở nên cáu kỉnh, ném điếu thuốc sang một bên rồi nằm xuống: "Ngủ đi, bà tìm cơ hội thăm dò ý tứ của nó đi, nó đáp ứng thì tốt nhất, không đáp ứng ... thì cũng phải đáp ứng, tổng không thể ảnh hưởng đến tương lai của Gia Thành chúng ta."