Lâm Mạt mở mắt ra, cảm thấy ánh nắng có chút chói mắt. Hắn đưa tay che hai mắt lại, nhưng vẫn có ánh nắng lọt qua giữa các ngón tay chiếu vào mắt hắn. Hắn nhíu nhíu mày, ngồi dậy từ trên giường.
Hắn có dung mạo tuấn mỹ, đôi mắt rất đẹp của hắn đang nhìn chăm chú cảnh sắc ngoài cửa sổ. Bên ngoài là từng đám cây xanh biếc, được ánh nắng chiếu rọi càng thêm xinh đẹp. Gió nhẹ thổi tới từ ngoài cửa sổ, làm màn cửa trắng noãn có chút đong đưa.
Hắn thở dài, chợt nhận được một tiếng chuông điện thoại. Hắn lấy điện thoại di động từ trên tủ đầu giường xuống, nhìn thoáng qua, là Triệu Bắc điện thoại tới.
Hắn có chút chần chờ, nhìn điện thoại mấy giây mới nhấn nhận cuộc gọi.
"Làm sao mà chậm như vậy?" Một thanh âm bất mãn vang lên, "Đừng nói ngươi mới tỉnh ngủ nha?"
Lâm Mạt cười ha hả, nói: "Đúng như ngươi đoán, ta mới vừa tỉnh ngủ."
"Thật sự là phục ngươi." Triệu Bắc thở dài, "Hôm nay là ngày gì, ngươi không quên chứ?"
"Ngày gì?" Lâm Mạt thuận miệng hỏi. Hắn bước xuống từ trên giường, đi tới chậu rửa mặt, bắt đầu rửa mặt.
"Đại ca ah, hôm nay « Thiên Vực » bắt đầu Open Beta mà ngươi cũng có thể quên?" thanh âm Triệu Bắc có một ít ý nhị chế nhạo.
Lâm Mạt trợn to hai mắt. Hắn thoáng nhìn mình trong gương. Không đúng, chuyện gì xảy ra? Làm sao mình đột nhiên trẻ ra nhiều như vậy?
Ngay cả râu cũng không thấy...
Hắn rơi vào trầm mặc. Tay cầm di động đang run lên.
"Uy, sao vậy? Tại sao ngươi không nói chuyện?" Trong điện thoại truyền tới thanh âm của Triệu Bắc.
Thanh âm Lâm Mạt rất nhỏ mà còn có chút run rẩy: "Kia cái gì, hôm nay là năm nào ngày mấy?"
"Năm 2055 ngày 20 tháng 7 a." Triệu Bắc nói, " ngươi không bị mất trí nhớ chứ." Mặc dù hắn đang nói đùa, nhưng đã không có ý chế nhạo, có thể nghe ra một tia lo lắng trong lời nói của hắn.
"Không có." Khi được đáp án thì Lâm Mạt hít sâu một hơi, thần sắc khôi phục như bình thường. Hắn đem chậu rửa mặt để qua một bên, sau đó đi tới phòng khách. Hắn nhìn lịch, không sai, là năm 2055 ngày 20 tháng 7.
Rõ ràng là mình đã xuyên qua. Mà sở dĩ mình chần chờ không nghe, là bởi vì, mình và Triệu Bắc đã có thời gian ba năm không liên hệ với nhau. Sau một lần cãi lộn, Triệu Bắc đã thất vọng rời đi. Cho tới hôm nay, hắn vẫn không quên ánh mắt thất vọng của Triệu Bắc.
Hắn nhẹ nhàng thở dài một ngụm, có thể trở về, thật sự là quá tốt. Lần này, ta sẽ nắm vững vận mệnh của mình trong tay.
Hàn huyên vài câu cùng Triệu Bắc, Lâm Mạt cúp điện thoại. Hắn đi đến trước cửa một phòng ngủ, ý đồ đẩy cửa ra, nhưng lại thất bại. Cửa đang khóa.
Hắn móc ra chùm chìa khóa từ trong túi, dựa theo ký ức xa xưa tìm ra chìa khoá cửa phòng ngủ. Hắn mở cửa, tràng cảnh đã lâu chưa xuất hiện trước mắt hắn.
Không biết vì cái gì, khóe mắt của hắn hơi có chút ướt át.
Ánh mắt của hắn bị hấp dẫn bởi một Khoang Trò Chơi được bày trong phòng. Nếu như nhớ không lầm, đây cũng là do mình mượn một khoản tiền của Triệu Bắc mới mua được.
Khoang Trò Chơi có màu chủ đạo là màu xám bạc, cửa khoang là do pha lê màu đen chế thành. Xem toàn thể thì nó phi thường hợp mỹ quan.
Hắn nhìn thời gian một chút, hiện tại là 10:10. cách mười hai giờ còn gần hai tiếng.
Hắn liền tìm chút bánh mì cùng một bình sữa bò ở trong tủ lạnh, bắt đầu ăn. Sau đó thừa dịp trò chơi còn chưa có bắt đầu, hắn bắt đầu dùng di động xem diễn đàn game.
Như mình nghĩ đến, trên diễn đàn chỉ có một ít tin tức cơ bản nhất cùng một tí phân tích phỏng đoán.
Nhưng mặc dù như thế, những cái lời nói hươu nói vượn kia đều để lộ ra độ hót của cái trò chơi này mà thôi. Tựa như một tiêu đề hắn đang nhìn thấy là « Suy đoán kỹ năng của chức nghiệp Pháp Sư cùng phương hướng phát triển », Lâm Mạt cau mày liếc mắt xem được một nửa thì liền đóng lại. Sau đó hắn liền thấy cái tiêu đề có hai mươi mấy vạn người xem.
Lâm Mạt thật sự đã quá quen thuộc đối với cái nghề nghiệp Pháp Sư này, thậm chí đều có kiến giải phi thường độc đáo đối với các chức nghiệp khác, như chiến sĩ, Triệu Hồi Sư, Kỵ Sĩ, Đạo Tặc, Mục Sư. Mà những kiến giải này nếu như hóa thành văn tự, thì đủ cho một người chơi có tư chất không tệ nhờ vào đó mà đưa thân vào hàng ngũ cao cấp.
Phải biết ở kiếp trước, hắn là một Đại Ma Đạo Sư cấp một trăm chin mươi tiếng tăm lừng lẫy.
Mặc dù vậy... hắn cũng không có thể thay đổi vận mệnh của mình và nàng.
Tầm mắt hắn hơi hạ thấp xuống, suy nghĩ bắt đầu tán loạn.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, rất nhanh liền nghe lấy tiếng chuông đồng hồ báo mười hai giờ. Lâm Mạt đem điện thoại di động để qua một bên, đăng nhập vào bên trong trò chơi.
Trước mắt của hắn là một màu đen kịt, rất nhanh một màu xanh đậm hiện lên, toàn bộ tầm nhìn đều sáng lên, nhưng vẫn là một màu xanh thâm thúy.
Hắn xe nhẹ đường quen lựa chọn chức nghiệp Pháp Sư, hắn lựa chọn nơi sinh là Trấn Tuyết Phong. Ở nơi đó, có một kiện trang bị mình nhất định phải có được.
Món trang bị kia là vật phẩm đặc hữu ở Tuyết Phong Trấn, tên trang bị là "Bi Thương Chi Giới", sản lượng cực thấp. Thậm chí ngay cả rất nhiều game thủ chuyên nghiệp cũng không biết sự tồn tại của nó.
Lâm Mạt biết sự tồn tại của Bi Thương Chi Giới, cũng bởi vì ngẫu nhiên nghe nói tới nó mà thôi. Kiếp trước hắn có hai lần đi Trấn Tuyết Phong, đều không có phát động nhiệm vụ tương quan với NPC.
Vì cái gì mà Lâm Mạt nhớ mãi không quên, nguyên nhân là vì kiện trang bị này có kèm theo một cái kỹ năng cực kỳ hi hữu, thậm chí Lâm Mạt chơi mười năm mà vẫn không thấy qua kỹ năng nào tương tự như vậy.
Kỹ năng này tên là " Ma Pháp Hỗn Loạn Sơ cấp". Đòn công kích bình thường có tỉ lệ một phần trăm phát động nó, làm địch nhân bị mê muội hai giây. Càng thêm nghịch thiên là kiện trang bị này chỉ là một kiện trang bị thanh đồng, còn có khả năng tiến giai.
Về sau, Lâm Mạt sưu tập rất nhiều tư liệu, rốt cục biết được tỷ lệ rơi xuống kiện trang bị này sẽ giảm theo thời gian trò chơi mở ra cho tới khi bằng không. Nói cách khác, nếu như Lâm Mạt vượt lên hoàn thành nhiệm vụ này trước tiên, tỷ lệ thành công của hắn sẽ là cao nhất.
Căn cứ theo Lâm Mạt phỏng đoán, cái người thứ nhất hoàn thành nhiệm vụ, sẽ được ban thưởng "Bi Thương Chi Giới" .
Hắn lấy danh tự cho mình, tên là Lẫm Mạt. Chỉ đem tên của mình sửa lại một cái ký tự mà thôi.
Màn hình màu lam biến thành đen, sau đó bỗng nhiên sáng lên, như là đâm rách tấm màn Hắc Ám.
Hắn đã đưa thân vào trong trò chơi « Thiên Vực ». Chung quanh không ngừng có bạch quang sáng lên, từng cái nhân vật giả lập xuất hiện trong tầm mắt.
Không được bao lâu, nơi này liền sẽ kín người hết chỗ. Hắn nhìn lướt qua tình trạng trước mắt, sau đó chú ý tới áo gai màu nâu trên người mình, trong tay rỗng tuếch.
Làm một Pháp Sư, ngay cả pháp trượng cũng không có, thật sự là phi thường mất mặt. Hắn rẽ trái lách bên phải, bước nhanh đi tới tiệm vũ khí.
Không có bất kỳ do dự, Lẫm Mạt nói chuyện cùng Gehlen lão bản tiệm rèn một phen. Sau đó thu được một thanh pháp trượng thô ráp.
Lâm Mạt phủi một chút, thanh pháp trượng này chỉ có 1-2 lực công kích.
"Nắm chặt thời gian..." Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm. Sau đó hắn đi vào tiệm thợ may. Đồng dạng cũng một đoạn trao đổi, hắn đạt được một kiện pháp bào màu trắng. Sau khi mặc vào, phòng ngự ma pháp của hắn tăng lên 2, phòng ngự vật lý tăng lên 1.
Cuối cùng không đến mức không bận gì ra đường. Tiếp theo Lâm Mạt đi tơi nơi học kỹ năng. Ở nơi đó, hắn có thể học tập kỹ năng chức nghiệp.
Hiện tại Lâm Mạt có mười hai thanh kỹ năng trống không, hiện tại hắn cần học tập kỹ năng ngay, sau đó hoàn thành cái nhiệm vụ ẩn kia, thu hoạch được món "Thần khí" kia...