Khi hắn đi tới, trông thấy chỗ không xa đứng khoảng năm người. Bọn hắn có chức nghiệp khác nhau, nhưng trang bị đều không khác mấy đều rất đầy đủ, có được sức chiến đấu rất mạnh.
Ánh mắt của hắn tìm, rất nhanh phân biệt ra được Dạ Tinh. Ở thời điểm kiếp trước, hắn đã từng xa xa nhìn qua thân ảnh của nàng.
Hắn giả bộ như không chút quen biết nào. Đến gần hắn quét mắt nhìn đám người một lần. Ánh mắt của hắn đi tới, danh tự những nhân vật kia đều hiển hiện trong tầm nhìn của hắn.
Ánh mắt của hắn dừng lại một hồi trên người Dạ Tinh, khóe miệng của hắn có chút giương lên: "Ngài tốt, ngài chính là Dạ Tinh lão đại mà Dịch Thủy Hàn nói tới a?"
Dạ Tinh cũng không trả lời vấn đề này, nàng chỉ là quét mắt nhìn Lâm Mạt một vòng, sau đó nói ra: "Hoan nghênh trở thành một viên trong chúng ta." Thanh âm của nàng thanh thúy dễ nghe, nhưng một đôi tinh mâu lại lóe quang mang trí tuệ.
Lâm Mạt bị ánh mắt của nàng quét tới, liền có cảm giác hơi có chút mất tự nhiên.
"Tiểu Dạ, ngươi cứ dễ dàng thả một tiếp nhận một gia hỏa tiến xa lạ như vậy, ảnh hưởng tới việc chúng ta đánh phó bản thì làm sao bây giờ?" Một nam Pháp Sư nhíu mày nói.
"Yên tâm đi, một Pháp Sư dám luyện cấp một mình thì sẽ có thực lực nhất định, mà lại..." Dạ Tinh nhàn nhạt nói, "Không được chất vấn quyết định của ta."
Sắc mặt người chơi này liền biến đổi, sau đó nhẹ giọng hừ một chút, quay mặt qua chỗ khác không nhìn Lâm Mạt.
"Để ngươi chê cười, Lẫm Mạt." Dạ Tinh mỉm cười. Lâm Mạt cảm giác cảnh sắc đều trở nên thất sắc trong chốc lát, cái nụ cười lúm đồng tiền lại có vẻ tươi đẹp như vậy.
Tốt xấu gì thì hắn cũng đã trùng sinh qua, lực ý chí của hắn viễn siêu người bình thường, chỉ thất thần trong nháy mắt liền khôi phục lại.
Hắn cười cười: "Không có việc gì." Đáy mắt của hắn lại mang theo một tia đề phòng. Hắn nói tiếp: "Ta chỉ tạm thời gia nhập với các ngươi, ta vẫn thích thể nghiệm cảm giác độc hành."
Hai chiến sĩ chung quanh hai mặt nhìn nhau, một nữ Đạo Tặc thì là dùng ánh mắt quái vật nhìn hắn.
"Ngươi tựa hồ không biết rõ phúc lợi của đoàn đội chúng ta..." Dạ Tinh nhíu đôi mi thanh tú nói.
Lâm Mạt cười cười: "Không nói trước cái này, chúng ta thành đoàn đi, sáu người đầy đủ."
Pháp Sư trong đoàn đội thì "Hừ" một tiếng, ánh mắt cảnh giác nhìn Lâm Mạt.
Lâm Mạt thầm nghĩ nói, thoạt nhìn ra cái người này có lòng ham muốn chiếm hữu đối Dạ Tinh cực mạnh, mà Dạ Tinh mặc dù chán ghét hắn nhưng vì một chút nguyên nhân nào đó mà không có cách nào đuổi hắn đi.
Dịch Thủy Hàn đề cử mình đến cái đoàn đội này, tựa hồ có chút cái thâm ý gì khác. Làm sao, muốn cho ta thay thế cái vị trí Pháp Sư này sao?
Trong lòng của hắn nghĩ như vậy nhưng tốc độ trên tay lại không chậm, đầu tiên là xin gia nhập đoàn đội của bọn họ. Dạ Tinh có chút hiếu kỳ nhìn hắn một chút, lựa chọn đồng ý.
Sau đó nàng khẽ mở cái miệng anh đào nhỏ nhắn: "Các ngươi đi theo ta đi." Nói xong tinh mâu nhìn Lâm Mạt một chút. Nhìn như một con mèo tràn ngập lòng hiếu kỳ.
Trên mặt Lâm Mạt vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt. Đi theo tới trước cửa phó bản.
Lúc này, hắn rất muốn trực tiếp nói cho đám Dạ Tinh biết là hắn muốn một Vật Phẩm Đặc Thù gọi là "U Hỏa Chi Thư".
Nhưng bay giờ mà nói ra, thì nó không có chút giá trị nào để đàm phán cả. Cho đến bay giờ, vẫn chưa có người nào thành công đả thông cái này Phó Bản "U Hỏa Quân" Cấp năm này.
Hắn đành phải đem lời nói giấu ở trong lòng, trên mặt còn mang theo nụ cười dối trá. "Ta thề nếu không phải vì phó bản, sau này ta cũng sẽ không tổ đội cùng người khác. Thật khó chịu mà." Nội tâm của hắn nói.
Dạ Tinh cũng ngạc nhiên, người có tướng mạo tuấn tú trước mắt này sao lại thờ ơ đối với mình? Tựa hồ như đang nghĩ tới điều gì, gương mặt xinh đẹp hơi đỏ lên.
"Ta đang suy nghĩ gì a." Dạ Tinh lắc lắc trán, vứt tạp niệm qua một bên.
Tên Pháp Sư kia thì là thỉnh thoảng quay đầu, dùng mắt trừng Lâm Mạt. Hai tên chiến sĩ thì cười cười nói nói cùng nữ Đạo Tặc, quan hệ tương đối hòa hợp.
"Không hiểu thấu người, dạng khí lượng nhỏ nhen này sẽ càng để cho nữ nhân sinh ra chán ghét... Đạo lý này mà cũng không hiểu sao?" Lâm Mạt nói khẽ. Ở kiếp trước ngay cả tên của hắn mình cũng chưa từng nghe qua, hoàn toàn là một diễn viên quần chúng.
Dạng người này Lâm Mạt thật sự là không thèm để ý. Bọn hắn đi năm sáu phút, rốt cục đi tới cổng phó bản "U Hỏa Quân".
Kia là một cái đại môn hiện ra ngọn lửa màu vàng, trên cửa khắc một cái đầu khô lâu trắng bệch nhìn vô cùng âm trầm thần bí và kinh khủng.
Lâm Mạt cười cười, kiếp trước thân là Đại Ma Đạo Sư thống lĩnh bảy chủ thành, chưa có một cái phó bản nào mà hắn không nghiên cứu qua.
Cho nên, hắn có thể nói là người có lý giải sâu nhất đối với U Hỏa. Kỳ thật hắn vẫn muốn tìm biên kịch trò chơi tâm sự một chút, nhìn qua đám U Hỏa Quân trong trò chơi này, hắn vẫn cảm thấy U Hỏa Quân Đoàn thực tế... Vẫn là người tốt? !
Hắn cảm thấy có chút thê lương. Kiếp trước tự mình lựa chọn sa đọa không quản sự đời, quản lý cao tầng bị đào chân tường đào đi còn phản kích cướp đoạt thành trì, người chơi cũng tiến hành làm phản bất ngờ, tâm huyết nhiều năm bị hủy hoại trong chốc lát.
"Cho nên một thế này, ta lựa chọn không tổ kiến thế lực." Hắn nói khẽ. Kỳ thật hắn thân là thống lĩnh thất thành chủ, lương bổng hàng năm cũng chỉ có mấy trăm vạn ngân tệ,
Lợi ích còn lại đều đưa cho bộ hạ cùng thành viên công hội.
Đối với hiện tại mà nói, tự mình đầu cơ trang bị thì một năm không biết kiếm được bao nhiều, nhưng sẽ không kém hơn trước đây, vậy sao phải đi vào vết xe đổ?
Hắn nhẹ nhàng thở một hơi, khoan thai thở dài. Nhưng sau đó ánh mắt của hắn chuyển thành kiên định, thế này mục đích của mình ngoại trừ là kiếm tiền còn phải xung kích bảng đẳng cấp cùng bảng chiến lực.
Mình kiếp trước chỉ có thể chống đỡ Nhất Diệp Phong Thiên trong năm phút, mà một thế này hắn thấy rõ đại đa số nội dung của trò chơi, thì mình nhất định có thể đánh bại hắn. Tay của hắn không tự giác nắm chặt.
Dạ Tinh một mực quan sát Lâm Mạt, chú ý tới ánh mắt của hắn cùng nắm đấm nắm chặt. Nàng mỉm cười. Người này đang suy nghĩ cái gì mà thay đổi nhiều như vậy... Thật thú vị, mình càng ngày càng hiếu kỳ đối với hắn.
Nàng xoay người đối mặt với đại môn phó bản "U Hỏa Quân", không có người nào trông thấy nụ cười trên mặt nàng. Dạ Tinh duỗi ra ngọc thủ chạm vào toà đại môn quỷ dị kia.
"Ngươi xác định tiến vào phó bản U Hỏa Quân (độ khó phổ thông)?" Hệ thống truyền đến nhắc nhở thanh âm.
"Xác định." Dạ Tinh khẽ gật đầu.
Sau đó tràng cảnh phát sinh biến hóa. Tầm mắt của bọn họ dần dần ảm đạm xuống, chờ bọn hắn mở ra một lần nữa, thì đã đưa thân vào một mảnh lục địa màu đỏ.
"Mảnh thổ địa này bị ngọn lửa thiêu đốt, mới sinh ra tình cảnh như vầy sao?" Lâm Mạt lên tiếng nói.
"Ngươi không nói lời nào không ai nói ngươi câm điếc cả!" Cái tên Pháp Sư kia lên tiếng. Lâm Mạt cười nhạt một tiếng, mình không cần thiết chấp nhặt với hắn.
Một chiến sĩ "Chiến Hắc Vũ" thì nói: "Hình như đúng như vậy ah!" Hắn ngồi xổm xuống nghiên cứu những mảnh đất này. Nữ Đạo Tặc "Nhất Miêu" thì nói: "Nếu như cái phó bản này có thiên tai, chỉ sợ chúng ta vừa đối mặt liền đã bị miểu sát a?"
"Đừng lo lắng, đây chỉ là một Phó Bản Cấp năm mà thôi." Dạ Tinh nói. Sau đó nàng nói ra: "Tiểu Miêu, ngươi đi dò thám đường."
Nhất Miêu mỉm cười: "Chỉ chờ câu nói này của ngươi!" Lập tức thân ảnh dần dần trong suốt đi, biến mất trong tầm nhìn của mọi người.
Không có người chú ý tới thần sắc Lâm Mạt muốn nói rồi lại thôi.