“Bác! Cháu cần bông! Rất nhiều bông! Nệm da cừu! Áo lông chồn! Cháu đều muốn.”
Tần Hướng Đông sững sờ: “Anh không có quân nhu hả? Sao anh không trực tiếp tìm, anh bây giờ thuộc về đội đặc chủng, cũng không thuộc về sự quản lý của tôi, không quản được ah.”
“Còn có, áo khoác bằng da chồn?” Giọng nói của ông trở nên nghiêm nghị: “Anh mặc? Tiểu tử anh học được cách sống xa xỉ rồi?”
“Cho vợ cháu dùng! Cô ấy mang thai!”
Tần Hướng Đông đột nhiên yên lặng.
“Bác cũng biết mà, mùa đông Đông Bắc lạnh như vậy, cháu sợ cô ấy cùng đứa nhỏ bị lạnh.” Diệp Thâm nói ra.
“Ah! Đúng vậy đúng vậy, không thể để cháu dâu cùng cháu trai nhỏ bị lạnh được!” Tần Hướng Đông phản ứng kịp thời, cười ha hả: “Thằng nhóc cháu được a!....Rất giỏi!”
Diệp Thâm đỏ mặt, một lần không được, năm sáu lần chung quy cũng có thể trúng.
“Khục, cái kia, áo khoác lông chồn tốt nhất là làm theo yêu cầu, phải đủ cho người phụ nữ hơn 100 cân có thể mặc đấy.” Diệp Thâm nói nhẹ.
“Cái gì?” Tần Hướng Đông hoài nghi mình nghe nhầm: “Nhiều hơn 100 cân?...À à” Phụ nữ có thai lúc gần sinh bụng lớn như vậy, cũng không thể để lớn rồi mới làm, làm nhỏ thì không thể vừa bụng được.
“Được! Dượng đã biết!” Tần Hướng Đông nói.
“Còn có, người lớn một cái áo chần bông, trẻ nhỏ một cái áo chần bông, cũng không biết cô ấy có thể làm không…Dượng tìm người may rồi gửi qua bưu điện đi, đứa trẻ dự sinh vào trung tuần tháng 1, ba Cửu Thiên, nên làm dày một chút.”
“Còn có, nói với cô của cháu, nhờ cô ghi tất cả những lưu ý khi mang thai và sinh con rồi gửi qua bưu điện cho cô ấy, cô ấy còn nhỏ, lại không có mẹ dạy bảo, cái gì cũng không hiểu, nhờ dì hao tâm tổn trí nhiều hơn một chút.”
“Còn có, cô ấy biết làm cơm! Tay nghề cực kỳ tốt! …còn rất thích ăn, hiện tại mang thai, chắc lại dễ thèm ăn hơn….Cháu muốn các loại đồ ăn ngon ấy, thịt, hoa quả,….Trước mắt chỉ có vậy.”
“Được được được! Biết rồi!” Tần Hướng Đông lần đầu tiên cảm thấy Diệp Thâm rất dài dòng.
Không nghĩ tới, một người bình thường lạnh lùng như vậy, vừa nhắc tới vợ con, lại thay đổi thành một người khác, trước đây thật không có nhìn ra!.
Ông cho rằng Diệp Thâm cũng giống mấy lão gia khác nhà họ Diệp, trong nhà ngoài nhà đều chỉ có một bộ dạng lạnh như băng.
“Cháu bây giờ đang ở đây, không tiện, phải làm phiền bác cùng cô rồi! Chờ khi nào kết thúc nhiệm vụ, thì những việc còn lại giao cho cháu.”
“Được được được!” Tần Hướng Đông cười to nói: “Cháu cứ yên tâm đi, vợ cùng con của cháu, cô và bác khẳng định sẽ giúp cháu chiếu cố thật tốt! Tiểu tử cháu lần này thi đối kháng thật tốt. Thắng đẹp là được rồi!.”
Diệp Thâm nhướn mày kiên định, xem ra trận đấu lần này anh nhất định phải đứng đầu, thắng được giải nhất, anh sẽ được thăng một cấp, vậy thì có thể cho người nhà theo quân rồi. Như vậy trong tương lai, anh có thể nhìn thấy đứa bé mỗi ngày, đứa đé trong lòng cũng không cảm thấy tủi thân. Cũng sẽ không giống anh khi còn bé, luôn đứng ở cửa nhìn ra ngoài, tưởng tượng rằng cha mẹ sẽ đột nhiên xuất hiện. Anh sẽ không bao giờ để cho con mình phải trải qua cảm giác ấy.
“Cảm ơn bác, cảm ơn cô” Diệp Thâm nói ra.
Cô anh là một bác sỹ sản khoa rất giỏi, đem Hoa Chiêu giao cho bà ấy, anh rất yên tâm.
Cho nên mới nói, anh phải cố gắng hơn nữa! Tranh thủ để Hoa Chiêu có thể đến thủ đô, có cô anh ở bên cạnh lúc sinh, như vậy anh mới yên tâm.
Cúp điện thoại, Diệp Thâm bắt đầu hồi âm cho Hoa Chiêu. Anh trước tiên lại đem thư nhìn lại một lần, lần này ánh mắt dừng lại ở trước câu kia,: nếu là con trai, khẳng định rất giống anh, cực kỳ cực kỳ đẹp mắt. Khoé miệng anh bất giác cong lên, nhiều từ cực kỳ như vậy a, xem ra cô thật sự rất thích….
…….
Không khí trong thôn mấy ngày nay có chút kì lạ, tốp năm tốp ba người tụ tập một chỗ, nói được hai ba câu lại kéo đến trên người Hoa Chiêu. Vẻ mặt mỗi người đều kì quái lẫn phấn khích. Nhưng bọn họ bàn luận cũng không phải là tin tức Hoa Chiêu mang thai, Hoa Chiêu mang thai thì liên quan gì đến bọn họ? Cũng không phải đứa bé nhà họ.
Bọn họ đang nói đến chuyện giá đỗ. Cung tiêu xã đã bán hơn 200 cân giá đỗ, nhưng giờ đã hết sạch, ngày nào cũng có người đến hỏi. Dân chúng bình thường tới hỏi coi như xong, mấu chốt là có một số phòng ban cũng tới hỏi. Khi nghe nói rằng không có, liền trách họ làm việc không tốt.
Đáng giận ah!
Bọn họ cũng đã tăng giá đến 3 mao một cân rồi, người này vẫn không bán, bọn họ cũng không có biện pháp. Cuối cùng, ban lãnh đạo cung tiêu xã đã tìm được Vương Mãnh.
Vương Mãnh lại lén lút, tự mình tìm đến Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu bây giờ một rổ giá đỗ mỗi ngày cũng không bán, ông cũng không có một cọng mà ăn, cũng thèm đến tức giận ah! Đương nhiên ông chủ yếu là muốn đến gặp Hoa Cường.
“Cháu mang thai, không thể làm mấy việc nặng được.” Hoa Chiêu ngồi trên giường gạch cắt may mấy bộ đồ sơ sinh. Cô đã làm một đống, đáng tiếc là quá ít vải vóc để lựa chọn. Không làm được quá nhiều kiểu dáng.
“Ai ôi!!! Ông trời ơi… Đây thật sự là một điều tuyệt vời!” Vương Mãnh vui mừng mà nhìn Hoa Cường nói ra.
Hoa Cường vui vẻ mà ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, trên mặt tràn đầy ý cười, miệng không khép được. Thật không nghĩ tới, ông sắp có chắt trai rồi. Hơn nữa với thân thể hiện tại, ông cảm giác chính mình cố gắng thì cũng có thể chứng kiến chắt trai sinh ra.
“Vậy được, giá đỗ kia, chúng ta không làm nữa.” Vương Mãnh vỗ đùi nói, không ăn thì không ăn, cũng không thể làm Hoa Chiểu mệt mỏi. Ủ giá đỗ là một việc làm tốn thể lực, nhìn xem mới hơn một tháng, đã đem cháu gái lớn của ông mệt mỏi đến gầy bao nhiêu cân rồi.
Hoa Chiêu ngẩng đầu nhìn ông một cái, nghĩ kỹ những lời mà thím Mã các bà nói với Hoa Chiêu mấy ngày nay, nói với ông: “Muốn ăn giá đỗ, cũng không phải là không thể được”
“Ý của cháu là?” Vương Mãnh lập tức hỏi. Kỳ thật ông cũng không nhất thiết phải ăn giá đỗ này, ông có thể quản miệng của mình, nhưng mẹ ông không thì không được, bà ấy từ khi ăn giá đỗ đến nay, mỗi ngày phải ăn một ngụm, hiện tại không ăn được nên lại phát cáu không chịu ăn cơm.
“Ông nội, ông đi gọi đội trưởng Triệu đến nhà chúng ta, cháu có chuyện muốn nói.” Hoa Chiêu nói ra.
“Được!” Hoa Cường cũng không hỏi cô muốn nói cái gì, nhấc chân đi luôn.
Chỉ chốc lát sau, Triệu Lương Tài đã tới. Hoa Chiêu giới thiệu ông và Vương Mãnh làm quen.
Triệu Lương Tài không hiểu, đột nhiên lại để ông ta gặp nhân vậy lớn như vậy làm gì? Vương Mãnh xem như là lãnh đạo lớn trong huyện rồi, so với một đội trưởng đội sản xuất nhỏ như ông, chênh lệch rất lớn, ông cũng chưa từng gặp qua “nhân vật” lớn như vậy.
Hoa Chiêu nói với Vương Mãnh: “Cháu đã dạy cho hầu hết thôn dân cách ủ giá đỗ, cháu không ủ, người khác có thể ủ, cháu không bán, bọn họ nguyện ý bán”
Vương Mãnh nhưng lại hỏi: “Bọn họ có thể ủ giá đỗ chất lượng giống như cháu được không?”
Ai mà chưa từng ăn qua giá đỗ? Từ nhỏ đã ăn ah! Nhưng chỉ có giá đỗ Hoa Chiểu ủ mới có ma lực khiến người ta nhớ mãi không quên. Người khác ủ, ông chướng mắt đấy.
“10 phần thì được bảy tám phần, cùng giá đỗ cháu ủ bình thường cũng không kém là bao” Hoa Chiêu lại nói với Hoa Cường: “Ông nội qua nhà thím Mã và chị dâu Lưu nói họ đưa rau giá mình ủ đến đây giúp cháu với”
“Được” Hoa Cường lại đi.
Một lát sau, hai người phụ nữ mang theo mỗi người một chậu giá đỗ đến rồi. Hoa Chiêu để cho Vương Mãnh nếm thử. Vương Mãnh lập tức thoả mãn gật đầu, chí là cái vị này.
“Chú Triệu, thôn chúng ta có thể xin làm một xưởng sản xuất giá đỗ được không? Về sau ủ được giá liền bán cho cung tiêu xã trong huyện, như vậy mỗi nhà có thể kiếm thêm chút tiền tiêu vặt” Hoa Chiêu trực tiếp nói ra đáp án.
Triệu Lương Tài con mắt sáng ngời, kích động đến khuôn mặt đỏ rần: “Được a được a, chắc chắn…không có vấn đề gì a?” Ông quay đầu nhìn về phía Vương Mãnh.
Vương Mãnh khẳng định gật đầu: “Tuyệt đối không có vấn đề!”
Hiện tại đội sản xuất, được phép chính mình mở xưởng sản xuất riêng, xưởng làm bánh bích quy, công xưởng làm sữa bột, bãi nuôi bò, xưởng miến gì đấy, chỉ cần đội sản xuất có năng lực, liền có thể mở.
Trước đây bọn họ chỉ là một thôn nhỏ, không có năng lực như thế. Nhưng hiện tại, không giống lúc trước.
Hoa Chiêu nhưng lại phát hiện, thím Mã cùng chị dâu Lưu, biểu tình cũng không được vui vẻ như vậy.