Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 48: Trở Về.

Chương 48: Trở Về.

“Hộ khẩu của mẹ vốn ở tại thôn này, có gì mà không thể?” Hoa Chiêu nói ra: “Hơn nữa chỉ cần mẹ muốn, thì con có thể giúp mẹ trở về, chỉ cần một câu của ông nội con là được.”

Trương Quế Lan có chút xấu hổ, không nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày phải xin sự giúp đỡ của bố chồng trước…Nhưng cô thực sự rất chờ mong.

“Giá đỗ kia có thể kiếm được lợi nhuận mỗi tháng 300 đồng tiền sao?” Cô có chút không dám tin mà hỏi thăm. Cô làm một năm lương cũng không được 300 đồng. Cô chỉ là nhân viên tạm thời, vơi nhân viên chính thức, một năm cũng kiếm được 300 đồng tiền.

“Cái này nói không đúng.” Hoa Chiêu nói ra: “Còn chưa hết tháng đầu tiên, đến cuối cùng có thể kiếm được lợi nhuận bao nhiêu, ai cũng không thể nói chính xác được.”

Một tháng còn chưa qua, cũng chưa tới lúc chia hoa hồng. Nhưng trong chuyện này, Hoa Chiêu có thể nói chính xác nhất, bởi vì cô muốn cho nhà ai lợi nhuận bao nhiêu, nhà đó sẽ có bấy nhiêu tiền lời.

Trước kia cô thật sự có ý định để cho mọi nhà trong thôn đều trở nên giàu có…mỗi tháng kiếm được tầm 300 đồng tiền. Nhưng khi cô từ Diệp Thâm thăm dò được hiện tại lương bình quân của mỗi người hàng năm chỉ có 575 đồng, cô liền buông tha ý nghĩ này. Cô cảm thấy một tháng 300 đồng quả thực không thể ít hơn, nhưng lại không biết số tiền này ở bên ngoài là một con số trên trời. Việc này nếu bị đưa ra ngoài ánh sáng, ánh mắt của cả nước sẽ tập trung lại đây, bọn họ nhất định sẽ bị đăng lên báo, bị thế lực khắp nơi dính líu, cắn xé.

Đúng hay sai? Bắt hay không bắt?

Pháp luật không trách dân chúng, cũng không thể bắt hết người trong thôn bọn họ, nhưng mà bắt một người đại diện, nói ví dụ như người dẫn đầu là cô, ngược lại là rất có thể. Hơn nữa cô phát hiện người trong thôn gần đây có chút tung bay, tháng thứ nhất còn chưa qua, 300 đồng còn chưa tới tay đâu, nhưng lời đồn đã truyền ra 100 dặm xung quang, hơn nữa tốc độ hướng ra bên ngoài ngày càng nhanh, làm cho cô cảm thấy nguy hiểm. Cho nên cô có ý định buộc chặt lại việc trao đổi năng lượng, về sau mỗi tháng để cho bọn họ kiếm được ba mươi đến năm mươi đồng là được rồi!

Trương Quế Lan là người có lòng tự tin thấp, Hoa Chiêu vừa nói vậy, cô đã muốn bỏ cuộc giữa chừng.

“Mẹ đi theo con.” Hoa Chiêu đưa cô ấy đi nhà kho.

Trương Quế Lan đi vào liền sửng sốt, trên giá đỡ tràn đầy nho, trên các giá đỡ khác bày đầy các loại rau đã phơi khô, trên mặt đất còn chồng chất bí đỏ, khoai tây. Cái này ăn tới khi nào mới hết a? Cô cũng đột nhiên nhớ tới chỗ tốt của nông thôn, ở chỗ này có vườn rau xanh, có đất được chia, chính cô thu hoạch được, so với định mức một năm của người nhà họ Lưu đều nhiều hơn rồi. Trương Quế Lan vốn tâm ý không kiên định, lập tức kiên định rồi, nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy, cô như được trở về, cô quá đói rồi…

Về phần mỗi tháng hơn 20 đồng tiền lương…

“Cái giá đỗ này, một tháng có thể kiếm được hơn 20 đồng a?” Cô nhìn một giỏ giá đỗ chưa trưởng thành hỏi.

“Cái này tuyệt đối không có vấn đề.” Hoa Chiêu nhỏ giọng nói: “Hơn nữa cho dù trong huyện không thu, chúng ta vụng trộm đi ra ngoài bán, 20 đồng cũng tuyệt đối không thành vấn đề. Mẹ đã nói đấy…”

Trương Quế Lan nhìn cô, lập tức đỏ tròng mắt, con bé vậy mà đều nhớ rõ…Trách không được con bé có thể nhận ra cô. Ủ giá, bán giá, một tháng thế nào cũng được 20 đồng, cái này là năm đó lúc Hoa Chiêu năm sáu tuổi, Trương Quế Lan đã từng nói qua với Hoa Phong. Khi đó trong nhà nghèo, Hoa Phong lại bị bệnh, cần tiền, cô đã nghĩ biện pháp kiếm tiền, từng cật lực đề nghị Hoa Phong chủ ý này, nhưng Hoa Phong sống chết không đồng ý, sau đó hắn bởi vì thân thể không tốt, trong lúc làm viêc bị tai nạn ngoài ý muốn chết rồi.

Theo lý, việc bán giá đỗ này là một khối tâm bệnh của Trương Quế Lan, hiện tại bị Hoa Chiêu nhấc lên.

“Trở về a, trong thôn có đất, mẹ ăn không hết có thể cầm về nhà trên huyện cho bọn nhỏ ăn, hơn nữa có thể làm giá đỗ kiếm thêm chút tiền, so với về trong huyện làm nhân viên tạm thời cũng chênh lệch không ít đâu.” Hoa Chiêu nói ra.

“Ai” Trương Quế Lan đồng ý, chỉ là còn một điểm do dự.

“Còn cái gì cần lo lắng?” Hoa Chiêu hỏi.

“Tiểu đội còn có…hay không phòng trống?” Trương Quế Lan nhỏ giọng hỏi. Cô về rồi thì ở đâu? Cũng không thể ở lại nhà Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu đã hiểu, cũng lý giải ý nghĩ của cô ấy.

“Có! Mẹ yên tâm trở về, còn chuyện nhà ở giao cho con.”

Trương Quế Lan cho là có, lại có Hoa Cường hỏi thăm, cô nhất định có thể vào ở được. Cuối cùng cũng không còn băn khoăn nào nữa, cô muốn tranh thủ thời gian về nhà, cùng người nhà họ Lưu nói chuyện.

Cô cầm trong túi quần ra một cái bọc nhỏ được bao bằng khăn tay, nhét vào trong tay Hoa Chiêu: “Con kết hôn, mẹ không có gì đưa cho con, số tiền này con cầm, đừng ngại mẹ không có tiền…đợi sau này mẹ có tiền, sẽ cho con thêm.”

“Cảm ơn mẹ” Hoa Chiêu mỉm cười, thống khoái mà nhận tiền.

Trương Quế Lan cũng cười, cười đến vui vẻ, cái âm thanh “mẹ” này, khiến cho cô giống như được uống nước đường vậy.

“Con ở lại, mẹ về trước, nhanh nhất ngày mai có thể trở về đây!”

“Cơm nước xong xuôi lại đi”

“Không cần, nếu không đi sẽ không đuổi kịp xe lửa” Trương Quế Lan nói ra.

“Không có việc gì, ăn xong rồi con sẽ lấy xe đạp đưa mẹ đi, rất nhanh.” Hoa Chiêu kiên quyết không cho bà đi, tay chân nhanh nhẹn mà đi nấu cơm.

Trương Quế Lan cũng không muốn rời đi nhanh như vậy, sau khi nhìn sắc trời bên ngoài, quyết định sẽ ở lại ăn bữa trưa.

Tay nghề của Hoa Chiêu tự nhiên cũng không có gì đáng nói, nó luôn được dị năng bổ sung thêm.

Trương Quế Lan ăn liền cảm thấy mỹ mãn, chỉ bằng cái tay nghề này, tương lai về nhà chồng cũng sẽ không quá khó khăn.

Cơm nước xong xuôi, Hoa Chiêu muốn đạp xe tiễn Trương Quế Lan đi, nhưng bà ấy kiên quyết không chịu: “Con đang có thai, nhất định phải cẩn thận! Xe đạp phải đợi sinh xong mới được đi.” Nhìn Hoa Chiêu bụng còn chưa lộ ra nhiều, Trương Quế Lan càng kiên định tâm trở về. Trước kia là cô không tốt, vắng mặt 10 năm, hiện tại con gái mang thai, cô thế nào cũng phải trở về chiếu cố, chỉ dạy cho con bé, đây là điều mà một người mẹ phải làm.

Hoa Chiêu cũng không có kiên trì, tiếp nhận ý tốt của cô ấy, sau đó nhờ thím Mã đạp xe đưa cô ấy ra nhà ga.

Hoa Chiêu đã có xe đạp, cô không để nó cất đầu giường nhưng không phải ai mượn cũng được. Các thím và chị dâu có quan hệ tốt với cô, cô đã dạy cho họ đạp xe, ngã hư cô cũng không đau lòng, điều này làm cho nhân duyên của cô lại trở nên tốt hơn.

Có nguyên tắc, hào phóng, không quá tốt, cũng không để bị bắt nạt.

Trương Quế Lan về tới Lưu gia so với ngày tan làm bình thường muộn hơn nửa giờ.

Ông lão Lưu, bà lão Lưu, Lưu Hướng Tiền cùng Lưu Thông ngồi vây quanh bên cái bàn uống nước, mỗi người đều biếu lộ vẻ mặt không tốt, phòng bếp còn lạnh, rõ ràng là đợi cô về nấu cơm.

“Hôm nay tại sao về muộn như vậy?” Lưu Hướng Tiền nhìn cô,vẻ mặt không mấy thiện cảm mà hỏi thăm.

Trương Quế Lan rụt bả vai, tay chân nhanh nhẹn mà bắt đầu dọn dẹp bát đũa lưu lại do bố mẹ chồng nấu cơm lúc trưa, nhỏ giọng nói ra: “Hôm nay có chút việc.”

“Có chuyện gì? Tổ các cô hôm nay không có tăng ca.” Lưu Hướng Tiền cùng con trai Lưu Thông cười một cách kỳ lạ nói.

Cả nhà bọn họ đều công tác tại nhà máy thực phẩm. Công việc bây giờ chính là như vậy, con kế nghiệp cha. Nếu như đơn vị có chức vụ trống, đương nhiên cũng ưu tiên cho con cái công nhân của mình. Lưu Thông là công nhân bốc xếp ở nhà máy thực phẩm, hôm nay lúc hắn tan việc gặp mấy người tổ trưởng, người ta âm dương quái khí mà hỏi hắn, có ăn bánh kẹo cưới của “em gái” không. Hắn mới biết, Trương Quế Lan vậy mà vụng trộm sau lưng cả nhà, đi gặp đứa con ghẻ kí sinh kia rồi. Hắn lập tức trở về nhà, nói cho Lưu Hướng Tiền.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch