Chưa đến giữa trưa, hành động vào buổi sáng của Ngũ Hoằng Văn đã lan truyền khắp trường Nhất Trung, đương nhiên cũng truyền tới tai Cố Tích Cẩn. Lúc ăn cơm trưa, cô bưng chén đĩa đi tới bên cạnh Ngũ Hoằng Văn: "Nghe nói buổi sáng cậu đi đưa thư tình cho một nữ sinh lớp song song hả?”
Một người anh em ở bên cạnh Ngũ Hoằng Văn thấy hoa khôi Cố Tích Cẩn tới, lập tức cười hì hì tránh ra một chỗ.
"Không có gì." Ngũ Hoằng Văn cúi đầu ăn cơm, hiển nhiên là không muốn nói nhiều chuyện này, một lát sau cậu ấy đột nhiên ngẩng đầu lên: "Lá thư lúc trước, ý tôi là lá thư của Cố Khê Kiều, lúc cô ấy nói cậu đưa cho tôi có nói gì không?"
Mặt Cố Tích Cẩn cứng đờ, cô không nghĩ tới chuyện thư tình này lại bị lật lên: "Đã qua hai tuần rồi, tớ làm sao nhớ được.”
Cô ta nói mơ hồ không rõ, Ngũ Hoằng Văn nhìn cô ta một cái, sau đó không nói một lời ăn hết đĩa cơm, đứng dậy rời đi.
Phía sau cậu ấy, sắc mặt Cố Tích Cẩn hơi không tốt, đầu ngón tay cấu sâu vào lòng bàn tay.
Ngũ Hoằng Văn sao cứ cứng đầu như vậy? Mọi người trong lớp tên lửa đều khao khát cô ta, chỉ có mỗi Ngũ Hoằng Văn là thờ ơ, thật sự là tức chết cô ta!
Buổi trưa Cố Khê Kiều ăn cơm cùng Tiêu Vân, Tiêu Vân là người lạnh lùng và kiêu ngạo nên đa phần các bạn đều không thân thiết. Còn Cố Khê Kiều lại khiến cho người khác có cảm giác không tồn tại, không hề giao lưu với mọi người trong lớp. Lúc này hai người cùng nhau ăn cơm, làm cho một đám người trong lớp tròng mắt đều muốn rơi xuống.
Nghỉ trưa có hai giờ, hai giờ chiều mới bắt đầu vào tiết, Cố Khê Kiều trở lại chỗ ngồi vừa lấy bài thi ra, một nam sinh đến nói cho cô biết giáo viên chủ nhiệm mời cô uống trà.
“Cậu cẩn thận một chút, chắc là chuyện lúc sáng truyền đến tai giáo viên rồi." Tiêu Vân từ trong biển sách ngẩng đầu, lạnh như băng nhắc nhở một câu.
Cố Khê Kiều gật đầu, kẹp bài thi vào trong sách: "Tớ biết rồi.”
Bởi vì thời gian còn sớm, trong phòng làm việc cũng không có giáo viên nào khác.
Giáo viên chủ nhiệm thấy Cố Khê Kiều đi vào liền buông bút đỏ trong tay xuống, để cho cô đóng cửa lại, ý bảo ngồi ở hàng ghế đối diện, ông ấy bưng chén trà lên chậm rãi uống một ngụm trà sau đó mới mở miệng: "Em chính là nữ chính của scandal buổi sáng à?”
Cố Khê Kiều trừng mắt: "Sáng nay có xảy ra chuyện gì ạ? Em đang đọc sách, không chú ý đến.”
“Phì!” Giáo viên chủ nhiệm một ngụm trà còn chưa nuốt xuống thiếu chút nữa phun ra.
Cố Khê Kiều lo lắng nhìn giáo viên chủ nhiệm .
"Đừng đùa nữa, chủ nhiệm lớp tên lửa người ta đều tìm đến chỗ thầy rồi, đám trẻ các em tuổi trẻ sung sức thầy cũng không quản được. Có điều bây giờ là tháng cuối cùng của lớp 12, em đừng thấy còn 31 ngày nữa, cuộc sống trôi qua rất nhanh, chờ các em thi tốt nghiệp trung học xong, có ầm ĩ thế nào thầy cũng mặc kệ." Giáo viên chủ nhiệm liếc mắt một cái, rõ ràng là không tin Cố Khê Kiều nói năng linh tinh.
Cố Khê Kiều nghiêm túc, ra dáng một học sinh giỏi, con ngươi trong suốt nhìn giáo viên chủ nhiệm, liếc mắt một cái thấy đáy, đứa nhỏ mà thôi, giáo viên chủ nhiệm thầm than một tiếng, không muốn tiếp tục la rầy cô.
Ông ấy ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nói:”Em có biết hàm tỷ lệ nghịch không?"
“Đương nhiên ạ." Cô mỉm cười.
Hình ảnh của hàm tỷ lệ nghịch là về hypebol đối xứng trung tâm với gốc là tâm đối xứng, và mỗi đường cong của góc một phần tư trong hình ảnh sẽ tiếp cận vô hạn với trục X và trục Y nhưng vĩnh viễn, sẽ, không, giao nhau, giữa, tọa độ, đánh dấu, với, trục, pha.
Lúc này ông ấy mới nhàm chán xua tay: "Được rồi, em về đi.”
Nhìn bóng dáng Cố Khê Kiều rời đi, giáo viên chủ nhiệm khẽ thở dài một hơi thật sâu, nếu là những người khác ông ấy sao cần quản nhiều như vậy, nhưng Cố Khê Kiều không giống vậy. Cô có tài năng xuất chúng và tư duy chặt chẽ, ngoại trừ tiếng Anh những thành tích khác gần như xuất sắc, nếu so sánh với người máy của lớp tên lửa cũng không hề thua kém.
Cho dù thành tích thi đại học tiếng Anh của cô là 0, dựa vào thành tích toán học của cô, đại học B cũng sẽ đặc cách trúng tuyển, học sinh như vậy sao có thể đặt ở lớp song song?
C37 -
Tuy rằng nghi hoặc, nhưng từ trước đến nay ông ấy sẽ không từ bỏ bất cứ học sinh nào. Ngũ Hoằng Văn là người ông ấy biết, một người mà chủ tịch trường chú trọng nhắc nhở trong hội nghị, bảo các giáo viên khác vạn lần không nên đắc tội với cậu ấy. Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, đến lúc đó người giáo viên chủ nhiệm lớp tên lửa tìm nhất định là Cố Khê Kiều, quả hồng cũng sẽ bị bóp nát.
Đã là học sinh của mình, ông ấy tuyệt đối không để cho người khác bắt nạt! Giáo viên chủ nhiệm nheo mắt lại.
Lúc Cố Khê Kiều trở lại lớp, cả lớp đều chăm chú quan sát cô, mặt cô không đổi sắc trở lại ghế ngồi.
“Thầy có làm khó cậu không?" Tiêu Vân kề sát đầu, nhỏ giọng hỏi.
Tiêu Vân là người cao ngạo lạnh lùng, hiếm khi chủ động quan tâm ai, Cố Khê Kiều nghiêng đầu nói một câu không có việc gì, sau đó nhìn sườn mặt lãnh diễm của Tiêu Vân, trong lúc bất chợt có chút hiểu rõ, người này còn lâu mới khó tiếp cận như vẻ bề ngoài.
Nghĩ tới đây, Cố Khê Kiều không khỏi nhớ tới môn ngữ văn của Tiêu Vân: "Này cậu hệ thống, cái trường học này có rất nhiều người thành tích không tốt, tại sao cậu lại chọn trúng Tiêu Vân thế?"
[ Mỹ nhân Kiều, nhiệm vụ hệ thống là trải qua chọn lựa, căn cứ nhiệm vụ đối tượng khát vọng trình độ đến đánh giá điểm tích lũy, đối tượng Tiêu Vân của nhiệm vụ lần này có một mong muốn rất lớn là học môn văn thật tốt, và đã đạt được bốn sao! Đó là lý do tại sao cô ấy được chọn làm đối tượng nhiệm vụ.]
"Cậu nói đạo cụ là cái nào?"
[Rốt cuộc cậu cũng thông suốt rồi!]
Trong chớp mắt, giọng nói hệ thống trở nên hào hứng, Cố Khê Kiều lập tức nhìn thấy trước mắt mình xuất hiện một cái kệ hàng giả định, bên cạnh đánh dấu bốn chữ to "cửa hàng cấp 0". Kệ hàng có một loạt vật phẩm, còn tỉ mỉ đánh dấu cách dùng và công dụng.
[Tôi vì ký chủ chọn lựa Minh Tâm Đan, Ức Thần Đan, vĩnh cửu ký ức tăng cường, nano cơ sở dữ liệu các loại vật phẩm, mời ký chủ chọn lựa.]
Cố Khê Kiều liếc mắt một cái, sau đó nhìn thấy đánh dấu giá cả, 12 điểm tích lũy, 9 điểm tích lũy, 15 điểm tích lũy… Không có cái nào rẻ hơn.
“Chuyện này để sau hãy nói.” Cô nghiêm mặt.
[...] Tật xấu keo kiệt này của ký chủ khi nào có thể sửa đây?
Buổi chiều lúc tan học, Cố Khê Kiều lại bị Ngũ Hoằng Văn chặn ở cửa phòng học, nam sinh trong lớp nháy mắt với Ngũ Hoằng Văn, sau đó huýt sáo rời đi.
Cố Khê Kiều coi như không nhìn thấy cậu ta, quẹo một cái, tiếp tục đi.
Ngũ Hoằng Văn ỷ vào chân tay dài, nhẹ nhàng ngăn cô lại.
"Có đạo cụ gì để cho cậu tôi nhìn thấy tôi thì lập tức bỏ chạy không?" Người này cũng thật phiền, cô chỉ tiện tay cứu người, như thế nào biến thành cứu trúng thể loại phiền phức này chứ?
[Có thì có, nhưng cần 3 điểm tích lũy.] Hệ thống trong không gian thực tế ảo trợn trắng mắt.
Cố Khê Kiều hé miệng, coi như không hỏi, khuôn mặt cô lạnh lùng. Ánh mắt Ngũ Hoằng Văn vừa đụng tới biểu cảm lạnh lùng kia lại không nói nên lời, bởi vì không có lập trường, cũng không biết phải giải thích như thế nào, trên mặt của cậu ấy rất nhanh hiện lên một tầng đỏ nhạt.
“Tránh ra.”
Cậu ấy gãi đầu: "Này, cậu nghe tôi…”
“Tôi nói, tránh ra." Giọng nói hết sức lãnh đạm.
Cuối cùng người giải cứu Cố Khê Kiều lại là giáo viên chủ nhiệm, ông ấy nghe được học sinh khác đến báo tin nên vội vàng đi tới cửa phòng học. Quả nhiên nhìn thấy Ngũ Hoằng Văn ở trước cửa phòng học của lớp ông.
“Cố Khê Kiều, em về trước đi." Giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc nói với Cố Khê Kiều, nâng kính mắt xuống, ngược lại cười híp mắt nhìn Ngũ Hoằng Văn: “Đây không phải là bạn học Ngũ của lớp tên lửa sao? Đến chỗ tôi uống ngụm trà đi, chúng ta đến thảo luận, về, nhân, sinh, cuộc, đời.”
Ngũ Hoằng Văn cũng không nghĩ tới giáo viên chủ nhiệm lớp song song lại đến, cậu ấy rõ ràng đã chú ý rất kỹ, rốt cuộc là ai đã báo tin? Chỉ ngạc nhiên trong chốc lát, cậu ấy lập tức phản ứng lại: "Yên tâm, tôi sẽ không để giáo viên chủ nhiệm các cậu làm khó dễ cậu.”