Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trọng Sinh Nhàn Nữ Hào Môn

Chương 66:

Chương 66:


Chẳng qua cô ta cũng không có gì e ngại, đứng trước quyền thế, cho dù mưu ma chước quỷ thế nào cũng đều vô dụng. Mục đích của cô ta đã đạt được, người được cái danh thiên tài hội họa sẽ là cô ta, là Cố Tích Cẩn, đây chính là sự thật được tất cả mọi người công nhận.

Vất vả lắm Cố Tổ Huy mới chú ý đến đứa con gái riêng này, vừa cảm thấy áy náy với cô nhiều hơn một chút nhưng lúc này đã bị diễn xuất của cô đánh tan hoàn toàn.

Vừa nghe Cố Khê Kiều mở miệng nói bức tranh kia là do cô vẽ thì ông ta đã nổi giận đùng đùng.

“Con vẽ? Con không suy nghĩ thử từ nhỏ đến lớn mình đã sống ở nơi quỷ quái nào, chỗ đó có một trường học chính quy nào sao? Con có biết tranh sơn dầu là gì không? Mẹ nuôi của con có nhiều tiền cho con sao? Cố Khê Kiều, đến bây giờ con còn khăng khăng không biết hối cải. Trước đây cha không nên để con ở lại nhà họ Cố.” Cố Tổ Huy tức giận vơ lấy bình trà gần đó đập lên đầu Cố Khê Kiều.

Vị trí lệch đi cũng rất khéo, hai người chỉ cách nhau năm bước chân, bình trà sứ trắng kia chỉ cách trán Cố Khê Kiều có năm xen ti mét thì đã rơi xuống giống như đã đụng phải thứ gì đó, chỉ là đang ở hoàn cảnh thế này thì cũng không ai để ý.

Nước trà nóng hổi chậm rãi thấm vào thảm lông lộng lẫy, bốn phía im ắng, người trong đại sảnh không khỏi cúi đầu, trong lòng cảm thấy rất căng thẳng, không dám thở, đây là lần đầu tiên những người giúp việc trong nhà thấy Cố Tổ Huy tức giận như vậy.

Cố Khê Kiều không tránh né, vào những lúc như thế này cho dù cô có nói gì cũng vô dụng, cô muốn giải thích nhưng không có sức thuyết phục thì ai tin?

Cố Khê Kiều còn không có sức để mở miệng nữa là. Người trước mặt này chính là cha của cô, là người cha ruột thịt của cô.

Đời trước cô đã từng lén lút thử nghiệm DNA.

Tổ Uyển Nhi đứng một bên, bà ta nhìn Cố Khê Kiều giống như nhìn con giun, con dế, từ đầu đến cuối bà ta chưa bao giờ để đứa con gái riêng này vào mắt: “Tôi đã không để ý đến hiềm khích trước đây nhận cô về nhà, cho cô ăn mặc, cho cô đến trường học tốt nhất nhưng cô đã báo đáp chúng tôi thế này? Trộm tranh vẽ. Ai dạy cô những chuyện này? Cô đã đến nhà họ Cố thì phải học tập cho tốt, không cần mang theo những tật xấu trước kia vào đây, đừng để cho người ta nói nhà họ Cô dạy dỗ không nghiêm, cô không cần mặt mũi nhưng nhà họ Cố chúng tôi cần.”

Cố Tổ Huy kịp phản ứng lại: “Đúng rồi, ngày mai mở họp báo, con phải làm sáng tỏ trước mặt mọi người, cũng phải nghiêm túc nói xin lỗi A Cẩn. A Cẩn sắp thi rồi, đồng thời còn đang chuẩn bị cho triển lãm tranh, nếu vì chuyện này làm ảnh hưởng, cha tuyệt đối không tha cho con. Sau khi kết thúc họp báo sẽ đưa con đến chỗ ông, con phải học làm người như thế nào cho tốt, tạm thời nghỉ học ở trường đi!”

“Được.” Cố Khê Kiều đồng ý, sau đó cô đi lên lầu, vào phòng mình, đóng cửa lại.

Hành động này của cô khiến mấy người đứng dưới lầu đều bất ngờ không kịp phản ứng. Vừa rồi không phải cô còn kiên trì nói bức tranh do mình vẽ sao? Sao bây giờ lại phản ứng bình tĩnh như vậy?

Chẳng qua Cố Tổ Huy cũng không muốn phí sức nghĩ nhiều, không muốn nhiều lời, ông ta nén giận gọi điện thoại cho ông cụ Cố, nói rõ tình hình.

Chuyện của Cố Khê Kiều đã bị đưa lên báo nên phạm vi ảnh hưởng khá rộng, chưa nói đến những vấn đề khác, riêng cổ phần của Cố Thị chắc chắn sẽ giảm mạnh vào ngày mai, hiện nay Cố Tổ Huy đang tham gia đấu thầu dự án nền móng của quốc gia, cũng bởi vì chuyện này mà suýt nữa ông ta đã mất đi tư cách đấu thầu, làm sao có thể không giận?

Dì Trương cũng đang đọc báo. Lúc bà ấy đang mua đồ ăn tối thì nhận được điện thoại Cố Khê Kiều gọi về, trên đường mua đồ ăn bà ấy gặp một người hàng xóm trong khu. Người hàng xóm đó là một ông cụ, có lần ông ấy đang tập thể dục vào buổi sáng thì gặp Cố Khê Kiều, có ấn tượng rất tốt với cô nên mới đưa tờ báo cho dì Trương xem.

Trên báo viết nửa thật nửa giả nhưng đúng là đã khơi dậy sự phẫn nộ của người đọc, phần lớn đều muốn hủy hoại học sinh nữ kia.

Còn có thể như thế này sao? Dì Trương nhét tờ báo vào túi, sau đó đã gọi một cuộc điện thoại, trong lòng bà ấy tức giận vô cùng: “Tôi đã tận mắt nhìn bức tranh kia. Cậu Giang, cậu cũng biết đó, còn đặc biệt xây một phòng vẽ tranh cho con bé. Thế nhưng những người kia khinh người quá đáng, lại dám nói Kiều Kiều trộm tranh của chị gái mình. Những người thân kia của con bé đều mù mắt cả rồi, họ không cần một đứa nhỏ tốt như thế, lại còn dám thả ra tin tức nói rằng ngày mai Kiều Kiều sẽ xin lỗi chị gái mình ngay trước mặt truyền thông. Cậu Giang, cậu nói xem chuyện gì thế này?”

C73 -




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch