Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trọng Sinh Thập Niên 80 Cưới Hộ

Chương 17:

Chương 17




“Anh… Tôi lúc nãy không phải là vì thấy người quá nhiều, sợ nói ra sợ sẽ thành trò cười hay sao, bây giờ anh như vậy là ý gì? Đã sai rồi thì cho sai? Tôi là một người bệnh tật.”

“Không phải sai rồi cho sai, chúng ta vốn là kết hôn một cách đường đường chính chính, có chỗ nào sai?”

...Lần đầu tiên thấy người cãi cùn mà còn có thể hùng hồn, bá đạo, hợp tình hợp lý như vậy.

“Nhưng người tôi muốn gả vốn không phải là anh, tôi muốn về nhà.” Nếu đã diễn kịch thì phải diễn từ đầu đến đuôi.

Tưởng Phong nghe nói như vậy có chút không vui, anh đang ở đây tại sao cô lại không thấy?

Tâm trạng hưng phấn ban đầu bỗng nhiên lạnh xuống, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng cứng ngắc.

"Em đã gả cho tôi rồi, không được phép nghĩ đến người khác, cũng không được phép nghĩ đến chuyện muốn rời đi, việc này gây rắc rối cho mọi người thì sẽ không tốt, nhà họ Giản nhà chúng tôi cũng sẽ không để người đi.

Với lại việc trong quân đội tôi không ít, lần này cũng là xin phép để về cho nên không có nhiều thời gian không rảnh rỗi lại đi tìm đối tượng kết hôn lần nữa.”

Nhìn người đàn ông bá đạo trước mắt, tất cả những ấn tượng tốt đẹp trong lòng Giản Mẫn đối với anh trước đây đều tan biến.

Người đàn ông này tính khí thật thối, nghe giọng điệu trong lời nói của anh người này e rằng không phải là đại nam nhân chính nghĩa.

Đặt ra xong một đống cảnh cáo, Tưởng Phong liền quay đầu ra ngoài để lại một mình Giản Mẫn ngồi trên giường hận đến ngứa răng lại không cách nào đánh anh ta một trận.

Bây giờ sự việc đã đến nước này rồi, tuy rằng vừa nãy Giản Mẫn đã nói ra mấy lời rất hùng hồn nhưng thật ra đến lúc này cô vẫn chưa nghĩ ra bản thân rốt cuộc phải làm sao, là về nhà họ Giản hay lén lén lút lút trốn đi?

Lại nghĩ đến thân thể ốm yếu này, sợ rằng chưa đi ra khỏi thôn thì ngất xỉu trên đường, thêm cả thái độ Tưởng Phong lại cứng rắn như vậy, trước mắt lựa chọn duy nhất dường như chỉ có thể chọn là ở lại đây, nhưng mà cô và Tưởng Phong căn bản là không quen biết nhau a, cứ như vậy lần đầu gặp mặt là kết hôn rồi phải làm vợ chồng chung sống với nhau cả đời sao?

Giản Mẫn nằm sấp trên giường ngón tay bực bội nắm lấy tấm chăn, thật sự không nghĩ đến bản thân biến thành ma thì thôi đi, lại còn có thể trọng sinh, những điều hư cấu trong tiểu thuyết bây giờ lại trở thành sự thật ở trên người cô hết rồi.

Nghĩ đến những cuốn tiểu thuyết trọng sinh xuyên không cô đọc trước đây, vai nữ chính xuyên không trọng sinh thì gả cho người khác hoặc là đang động phòng ở nơi nào đó, hết thảy mọi người đều hài lòng chấp nhận bình tĩnh đối mặt.

Lúc đó xem thì không cảm thấy có gì cả, lúc này đến lượt tự mình trải nghiệm một hồi mới biết sự việc đâu có dễ dàng chút nào, vì vậy khoảng cách tiểu thuyết với thực tại thật sự rất lớn.

Bây giờ nên làm cách nào a…

Aizzz, nếu như là Giản Như Như thât, không biết dưới tình huống này sau khi cô phát hiện ra người mình đã gả vốn dĩ phải là anh rể của mình thì cô sẽ làm như thế nào.

Có điều thân thể của cô ấy so với cô hiện tại còn yếu ớt hơn, sợ rằng đến lúc phát hiện ra chưa kịp làm gì thì cô ta đã bị dọa đến choáng váng mất rồi, cũng không giống cô phải đối mặt với tất cả những vấn đề nan giải này, haizz… Nguyên chủ đã rời đi, để lại cục diện rối rắm cho cô,... Thật làm khó nhau mà…

Khách khứa bên ngoài ồn ào, trong sân đầy ắp người, Tưởng Phong đi ra khỏi phòng đứng ngay ở cửa hồi lâu quay đầu trở lại xem, cảm nhận được bên trong không có chút động tĩnh nào mới mím môi vươn tay đóng cửa lại.

Mẹ tưởng đi ngang qua phòng chính nhìn thấy con trai mặt mũi tối sẫm đi ra liền hỏi: “Sao lại trưng ra khuôn mặt này?” Nói cong còn vươn cổ nhìn xung quanh cửa nghi hoặc hỏi: “Con dâu chọc tức con sao?”

“Con không có chuyện gì.” Tưởng Phong lắc đầu, bộ dạng không muốn nói nhiều.

Mẹ Tưởng: “Con đó, tính khí thối của con mẹ còn không biết rõ sao, người ta vừa mới gả qua đây mọi thứ đều chưa thích nghi được con làm chồng thì nên nói ngon ngọt đừng có chuyện gì cũng nghiêm mặt, đó là vợ của con chứ không phải lính dưới quyền con đối với con bé đừng có dùng giọng điệu huấn luyện, con bé nếu nhát gan còn có thể bị con dọa cho đến khóc đấy.”

“Mẹ, mẹ nghĩ quá nhiều rồi, con nào nỡ giáo huấn cô ấy.” Anh hiện tại muốn ôm người cưng chiều còn không có cơ hội đây, người bên trong còn đang ầm ĩ đòi trở về nhà đấy.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch