Giản Như Như cả kinh rụt chân trở lại giường: "Em, em tự mình làm là được rồi." Giản Như Như chưa từng nghĩ tới việc để cho người khác giúp mình rửa chân.
Tưởng Phong ngẩng đầu, nghiêm mặt nói như thường: "Nghe lời, chờ lát nữa nước lạnh hết rồi." Sau đó nắm lấy cổ chân cô, tay động vài cái liền cởi giày cùng tất ra, lộ ra một đôi chân nhỏ nhắn, làn da trắng như tuyết, nắm trong tay thoạt nhìn cũng không lớn hơn bàn tay của anh là bao, sờ lên trơn nhẵn, mười ngón chân tròn trịa rất đáng yêu.
Không nghĩ tới người cô gầy gầy nhưng lại có đôi bàn chân đầy thịt mũm mĩm như vậy. Tưởng Phong nhịn không được nắm trong tay nhéo vài cái, lúc phản ứng lại mới thấy mình làm vậy có chút không bình thường giương mắt ngắm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Giản Như Như.
Giản Như Như lần này thật sự xấu hổ, trước kia cô chỉ nghe nói qua luyến túc phích (chứng cuồng chân, có niềm đam mê đặc biệt với chân của người khác), nhưng chưa từng thấy qua.
Kiếp trước chân cô không dễ nhìn chút nào, đời này Giản Như Như bởi vì quanh năm sinh bệnh nằm trên giường cho nên đôi chân cũng vì vậy rất ít xuống đất, phía trên một vết chai cũng không có, toàn bộ nhẵn mịn đến mềm mại. Làn da cô ấy lại trời sinh trắng nõn, đôi chân nhỏ tuy không phải nhỏ xinh tinh tế nhưng lại rất đáng yêu, chỉ là không nghĩ tới Tưởng Phong nhìn đứng đắn như vậy lại có sở thích luyến túc phích này.
"Khụ khụ." Tưởng Phong không tự nhiên ho khan vài tiếng, rầu rĩ bỏ chân Giản Như Như vào trong nước, nhiệt độ đột nhiên thay đổi làm cô giật mình, hô hấp cũng tăng lên, cuối cùng bất chấp xấu hổ: "A… Nóng quá, a..." Nhịn không được cong đầu ngón chân nhấc ra khỏi nước, lại bị Tưởng Phong một tay đè lại.
"Nhịn một lúc, nóng một chút càng thoải mái hơn."
"Nhưng mà, a... Nóng quá... Ô... Nóng quá..."
Mi tâm Tưởng Phong nhịn không được giật giật, thanh âm có vài phần khàn khàn: "Đừng kêu nữa." Lửa đều bị cô gọi ra rồi.
Giản Như Như hít một hơi dài cố gắng chịu đựng, kế tiếp Tưởng Phong bắt đầu hất nước ấm hắt lên cổ chân cô, khiến Giản Như Như kích thích đến nổi da gà: "A nóng quá... Đừng làm thế... Ưm..."
Tưởng Phong nhắm mắt lại, nhẫn nhịn lau khô chân thật nhanh sau đó lập tức bưng chậu rối loạn hoảng hốt bước ra ngoài.
Giản Như Như vừa mới há miệng thở dốc người đã không thấy đâu, ngẫm lại vẫn là thôi, tuy rằng rất muốn lau người bởi vì ở nhà họ Giản Giản Như Như có một đoạn thời gian rất dài không tắm rửa, nhưng hiện tại với thời tiết tuyết lớn rơi dày đặc ở bên ngoài như vậy cô thật sự sợ mình sẽ bị đóng băng, nghĩ lại vẫn là không nên làm thế.
Sau đó Giản Như Như đợi hơn nửa ngày vẫn chưa thấy Tưởng Phong trở về, ngược lại đợi được chị dâu cả của Tưởng Phong, Trương Tú.
"Là chị dâu đấy sao?" Giản Như Như vừa cười hỏi vừa cúi đầu nhìn xuống bàn chân trần trụi của mình, lưỡng lự không biết có nên mang giày xuống giường hay không.
"Em ngồi đi, không cần xuống." Trương Tú nói: "Chị thấy thằng hai vừa mới đi ra ngoài, nghĩ em còn chưa từng gặp chị nên mới vào chào hỏi một chút, chị là chị dâu cả của em tên là Trương Tú. Đứa nhỏ này em cũng đã gặp qua, chính là Tuệ Tuệ, về sau ở nhà có cái gì không rõ đều có thể hỏi chị. ”
"Chị dâu ngồi đi."
Giản Như Như thấy để người đứng đó không đúng lắm mời chị ngồi xuống nhưng Trương Tú lại lắc đầu: "Thôi, chị chỉ đến nói với em mấy câu, trời không còn sớm nữa chị cũng sắp đi ngủ, em cùng thằng hai cũng sớm nghỉ ngơi đi thôi." Nói xong Trương Tú quả nhiên xoay người đi ra ngoài.
Giản Như Như thấy chị dâu này vẻ ngoài thanh tú, nói chuyện cũng ôn nhu, về phần tính tình có thành thật giống như Tưởng Phong nói hay không còn chưa rõ, nhưng cô cảm thấy cũng không khó ở chung.
Chờ Giản Như Như thu dọn xong, cởi quần áo nằm vào trong chăn đến sắp ngủ mất Tưởng Phong mới đẩy cửa trở về.
Giản Như Như muốn ngồi dậy liền bị Tưởng Phong ngăn cản, cô ở trong chăn buồn ngủ dụi dụi mắt nhìn anh một thân hơi nước hỏi: "Anh... Tắm sao?" Trời lạnh như vậy, quả nhiên đàn ông thật không sợ thời tiết.
"Ừm."
Tưởng Phong không nhìn cô, đi thẳng đến cuối giường ngồi xuống bắt đầu cởi khuy, cởi quần áo nằm nghiêng ở phía bên ngoài giường.