Phát hiện miệng lưỡi mình đấu không lại người bình thường chẳng hé răng nửa lời, Giản Như Như bực bội cúi đầu viết chữ, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì kiếp trước đã theo ông ngoại học được một chút da lông, chọn một vài dược liệu liên quan đến cảm mạo ghi ra, sau đó lại chọn một vài loại thuốc bổ không tương khắc khác, tổng cộng hơn mười loại. Kì thực đây chính là phương thuốc đông y cổ truyền chuyên trị thấp khớp, sau khi kiểm tra lại thấy không còn vấn đề gì Giản Như Như mới yên tâm đưa cho Tưởng Phong.
"Những loại thuốc đông y này có dễ tìm không anh?" Giản Như Như hỏi.
Tưởng Phong đón lấy nhìn qua, phát hiện cô gái nhỏ này viết chữ cũng không tệ lắm. Chỉ là cô ấy không phải từ nhỏ sinh bệnh hay sao, chẳng lẽ còn đi học? Nghĩ thế Tưởng Phong liền hỏi: "Vì sao biết chữ?"
Giản Như Như hoảng sợ, lập tức nhớ đến Giản Như Như vốn là một người mù chữ chưa từng đi học. Tim đập nhanh, cô thầm giận chính mình không cẩn thận quên chuyện lớn như vậy, quả nhiên đã buông lỏng quá sớm.
"Chuyện này... Là Giản Phương Phương... Chị gái em lúc rảnh rỗi đã dạy cho em." Giản Như Như cúi đầu không dám nhìn Tưởng Phong ở đối diện sợ bị anh nhìn ra chột dạ, mở miệng nói lý do mình có thể nghĩ được lúc này: "Có đôi khi thân thể em tốt hơn một chút sẽ đi đến cửa sổ của chị phơi nắng, rảnh rỗi chị ấy sẽ dạy em nhận biết chữ, thời gian dài tự nhiên cũng viết được mấy chữ."
Tưởng Phong nghe xong giải thích cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, tiếp tục nhìn chữ Giản Như Như gật đầu, một bên cảm thấy đáng tiếc nói: "Dành thời gian học một chút cũng có thể đạt được trình độ này, chứng tỏ em có thiên phú học tập rất tốt. Đáng tiếc, nếu đi học chắc chắn có thể thi đại học." Tưởng Phong cảm thấy vợ mình đã bị chậm trễ, nhưng lại nghĩ nếu Giản Như Như thi đậu đại học thì hiện tại đã không gả cho anh, tuy rằng cảm thấy mình nghĩ như vậy rất ích kỷ nhưng trong lòng vẫn cảm thấy may mắn vì cô không đi học.
Tưởng Phong nghiêm túc nhìn tên dược liệu trên đó một lần, có vài loại tương đối phổ biến anh cũng biết, có lẽ không khó tìm: "Ăn cơm xong anh sẽ đến trạm y tế xã bên kia xem có hay không, không có thì chờ ngày mai rảnh rỗi lại đi huyện thành xem một chút."
Tưởng Phong gấp giấy lại, quay đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ mới tờ mờ sáng nói: "Em ngủ thêm một lúc nữa đi, anh ra ngoài chạy một vòng.”
Tưởng Phong sống mười mấy năm trong quân đội, đã sớm dưỡng thành thói quen, ngay cả khi đã về nhà mỗi ngày cũng phải rời giường chạy một vòng quanh thôn cả người mới có thể thoải mái.
"Vâng." Giản Như Như ngáp một cái, nghe lời chui vào chăn tiếp tục ngủ, hưng mới nhắm mắt lại đã cảm thấy không đúng lập tức đứng lên.
"Làm sao vậy?" Tưởng Phong vừa đi tới cửa quay đầu lại nghi hoặc nhìn cô.
"Không thể ngủ, bằng không mẹ sẽ ghét bỏ em lười." Thời đại người nông thôn đều rời giường khi gà còn chưa gáy, con dâu mới càng phải dậy sớm hơn để nấu cơm cho gia đình, như thế mới không bị nhà chồng ghét bỏ vì cưới phải nàng dâu lười biếng.
Giản Như Như nhịn cơn buồn ngủ tìm quần áo mặc, Tưởng Phong đi qua giữ chặt tay cô nhét người vào trong chăn che kín: "Mẹ biết thân thể em không tốt sẽ không trách em, cũng sẽ không yêu cầu em phải dậy sớm." Nói đến đây, Tưởng Phong bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó liền hỏi cô: "Trước kia bệnh em có phải uống thuốc không? Có những thuốc gì, lát nữa anh mua về một thể. Chờ thời tiết tốt hơn một chút anh sẽ đưa em đến bệnh viện huyện thành tìm bác sĩ khám lại.”
"Uống thuốc?" Giản Như Như nhíu mày, trong đầu liền nghĩ đến chén nước thuốc tối đen như mực mà Giản Như Như hay dùng, cô chưa uống đã cảm thấy đắng ngắt nhanh chóng xua tay với Tưởng Phong: "Không cần, anh xem thân thể của em hiện tại vẫn tốt mà, không cần uống thuốc." Mấy giọt linh thủy ngày hôm qua còn có tác dụng hơn cả uống thuốc một năm trời, hiện tại thân thể cô đã tốt hơn rất nhiều.
Tưởng Phong lại không đồng ý nói: "Hôm qua đi đường còn thở dốc, tốt chỗ nào? Thuốc nên uống thì vẫn phải uống.”
"Đó là ngày hôm qua, trước đó em ở nhà mẹ đẻ còn nằm trên giường không xuống được. Cho nên anh nhìn xem thân thể này của em đã tốt hơn trước rất nhiều rồi, đêm qua cũng rất tốt không ho cũng không khó thở đúng không? Chồng à~ Anh nói đó có phải do nhà họ Tưởng mang đến điều tốt cho em hay không, mới gả tới, bệnh của em đã tốt hơn nhiều.”