Triệu Tú Cúc bỗng nhiên nói một câu như vậy, Giản Thiết Đống trong lúc nhất thời một mảnh rối loạn không hiểu, cái gì mà còn nhớ người kia? Người kia là người nào?
Ngẩn người một hồi lâu, Giản Thiết Đống mới bình tĩnh lại mà hỏi vợ mình: "Vợ em đang nói cái gì thế? ”
"Anh không biết sao?" Triệu Tú Cúc kỳ quái liếc anh một cái, bất quá chuyện này cũng không có gì là không thể nói với chồng.
Triệu Tú Cúc ngồi dậy một chút, dựa vào gối đầu nói: "Chính là mấy năm trước, khi đó em còn chưa gả đến nhà các anh không phải có mấy thanh niên trí thức về nông thôn sao, một nhóm người trí thức kia có khoảng hai mươi người đọc sách, dáng vẻ lịch sự trắng trẻo, đeo mắt kính, không có việc gì làm là lại thích ngồi ở trên mặt đất ngâm thơ, trong đó có một người hình như gọi là gì đó em cũng không nhớ rõ.
Chỉ nhớ rõ lúc đó có rất nhiều cô gái nhỏ khi không có việc gì làm là sẽ đến gần bên cậu ta, bên trong đám người đấy không phải có em cả sao? Em thấy rất rõ, em cả thật sự thích thanh niên trí thức kia, về sau em còn nghe người khác nói qua là đã bắt gặp thấy em cả cùng thanh niên trí thức kia ở sau lưng mọi người nói chuyện thân thiết với nhau."
Triệu Tú Cúc nói xong liếc mắt nhìn chồng nhíu mày: "Trước giờ em vẫn nghĩ, chuyện em cả mấy năm nay đến tuổi cập kê nhưng vẫn không muốn lập gia đình là vì em ấy đang chờ nhà họ Tưởng, nhưng hiện tại nhà kia muốn kết hôn em cả lại không muốn gả liền cảm thấy có phải trong lòng em ấy vẫn còn nhớ đến thanh niên trí thức kia hay không? ”
"Bất quá em thấy thanh niên trí thức này đối với em cả căn bản không có thật lòng, bằng không lúc trước thi đậu đại học sao lại dứt khoát đi như vậy? Nếu thật sự yêu thích muốn kết hôn, lúc trước khi đi đã cùng nhà chúng ta nói một tiếng, để em cả chờ hắn trở về rồi mới kết hôn, coi như lúc đấy quên thì mấy năm nay tại sao cũng không một lần tới tìm em cả? Chỉ có em cả vẫn luôn ngốc nghếch chờ người ta."
Giản Thiết Đống thật đúng là không biết những chuyện này, nghe xong lời vợ mình nói anh liền trầm mặt suy nghĩ một hồi lâu, cảm thấy chuyện này nên cùng cha mẹ nói một tiếng cho nên liền ngồi dậy muốn xuống giường.
"Anh làm gì vậy?" Triệu Tú Cúc giữ chặt lấy anh hỏi.
"Anh muốn đem chuyện này nói với cha mẹ một tiếng, để trong lòng họ còn tính toán." Giản Thiết Đống nói xong liền bắt đầu mang giày.
"Anh nghĩ muốn nói liền đi nói sao, bây giờ đã là lúc nào rồi, cha mẹ đều đã ngủ, người lớn tuổi vốn ngủ được rất ít, anh nói xong không chừng đêm nay cha mẹ đều không ngủ được."
Giản Thiết Đống nghe vợ nói như vậy, ngẫm lại cũng đúng, chuyện này nói ra cha mẹ sao còn ngủ được: "Vậy ngày mai nói sau."
Chờ hai vợ chồng lại một lần nữa nằm xuống, trong căn phòng tối đen chìm vào yên tĩnh Triệu Tú Cúc mới mở miệng nói tiếp.
"Không phải em khinh thường em cả, nhưng mà thanh niên trí thức kia là người trong thành phố, trước kia nghe nói cha mẹ trong nhà đều có công tác, đều kiếm được bát cơm, cùng nhà chúng ta căn bản không phải là người chung một đường.
Anh cũng biết đấy, những người trong thành phố lớn đa phần đều chướng mắt người nông thôn như chúng ta, em cả làm sao có thể gả được qua cho nhà người ta. Hiện tại cũng đã qua mấy năm rồi, thanh niên trí thức kia cũng đã sớm hơn hai mươi tuổi, nói không chừng đã tìm được một đối tượng trong thành phố kết hôn rồi."
Giản Thiết Đống không tiếp lời, chỉ trầm mặc vỗ vỗ tay vợ sau đó hai vợ chồng ngủ thiếp đi.
…
Gần đây thời tiết âm u, bên ngoài chẳng có trăng, khắp nơi đều một màu tối đen tiếng sấm ầm ầm bùng nổ, mọi nhà cũng đã tắt hết đèn trong thôn ngoài âm thanh của tiếng chó sủa thì khắp nơi đều vắng vẻ như nhau.
Trong phòng mà Giản Phương Phương đã đóng cửa cả ngày bỗng truyền ra động tĩnh rất nhỏ, có một bóng người nhảy ra từ cửa sổ mang theo một bao quần áo sau đó đứng ở trong sân nhìn về hướng phòng của cha mẹ Giản, cuối cùng lặng lẽ đi nhanh khỏi sân mở cổng lớn rồi biến mất trong màn đêm.
Tất cả những điều này nhà họ Giản không có ai biết, ngoại trừ giản Mẫn người thường ra ngoài dạo lúc nửa đêm.
Xem ra thì người đã đi xa rồi, nửa tháng nay Giản Mẫn có lá gan lớn đến mấy cùng lắm cũng chỉ dám đi lại trong sân nhà họ Giản vào ban đêm, haizz... Cô gái này lá gan thật không nhỏ nửa đêm dám rời nhà một mình trốn đi.
Quả nhiên sức mạnh của tình yêu thật vỹ đại, có thể khiến con người thần trí mê muội không sợ hãi xông lên.