Bà nội nói như vậy, là bởi vì có người nuôi heo trong lòng gạch, lúc này trong thôn vẫn còn chưa có nhiều người nuôi heo.
Thứ nhất là bởi vì đất ruộng mới được phân chia tới tay người dân, người thế hệ trước đều bị đói sợ, có một loại quý trọng mãnh liệt đối với lương thực, không đành lòng dùng lương thực để nuôi heo. Vốn lương thực đã không đủ ăn, nếu còn dùng để nuôi heo, sau đó lại xảy ra vấn đề gì, thì làm việc cả năm coi như công cốc, vừa tốn công lại còn lỗ sạch vốn.
Thứ hai là nếu không dùng lương thực để nuôi heo, thì heo không lớn, heo chỉ ăn cỏ sẽ khó mà nuôi lớn.
Thứ ba, thức ăn nuôi heo lại rất đắt, nhà không có tiền, không nuôi heo nổi.
Năm ngoái trong thôn nhưng thật ra có hai gia đình hợp tác cùng nuôi một con heo, kết quả sau khi nuôi lớn lại bởi vì chuyện phân chia thịt heo mà xảy ra tranh chấp, hai nhà hoàn toàn từ mặt nhau, mà hai nhà này vẫn còn là anh em ruột nữa đó.
Tống Thanh Vân vội vàng nói: “Bà nội, bà nói nhỏ một chút, đây không phải là của người ta, là lợn rừng do anh ba săn được ở trên núi, bà lại mà xem con lợn rừng này với lợn nhà nuôi khác nhau nhiều mà.”
Bà nội lúc này mới nhìn thấy hai cái răng nanh ở phần đầu con heo, đúng thật là khác xa với lợn nhà nuôi, sau đó lại nghe nói là bé ba săn được ở trên núi, tức khắc vừa kinh vừa sợ, lo lắng túm lấy cánh tay Tống Thanh Long dò hỏi: “Bé ba, cháu săn được con lợn rừng to như vậy, không có bị thương đó chứ?”
Tống Thanh Long cười ha hả nói: “Không có, bà nội, con lợn rừng này nó ngốc lắm!”
Bà nội trừng mắt nhìn anh ba một cái: “Cháu đúng là to gan lớn mật, con lợn rừng lớn như vậy mà cháu cũng dám đánh.” Nhìn con lợn rừng vài lần, lại kỳ quái nói: “Con lợn rừng này đều dám chạy tới tận núi củi rồi, trước kia cũng khó mà bắt gặp được mấy con này ở trên đó.”
Ông nội cũng nói: “Chúng ta lúc còn nhỏ vẫn thường hay thấy báo sói, sau này nghèo quá phải ăn cả rễ cây, không còn cách nào khác, thanh niên trong thôn thân thể khỏe mạnh bắt đầu nảy ra ý định lên núi săn thú ăn cho đỡ đói, mấy con thú hoang đó cũng biết liền chạy chốn rất xa.” Sau đó ông lại cảnh cáo nói “Bé ba, cháu nếu mà gặp mấy con thú đó thì phải trốn thật xa, mấy đứa con nhà ông Lý lúc trước cũng là bị mấy con sói hoang gặm đi mất đó.”
“Cháu biết.” Tống Thanh Long không để bụng nói: “Cháu lại không phải tr con lên ba.”
“Cháu phải nghe ông!” Ông nội giáo huấn nói.
“Cháu biết rồi, biết rồi mà!” Tống Thanh Long lúc này làm gì còn tâm trạng mà nghe ông nội nói, nhìn con lợn rừng to trước mặt, trong lòng sớm đã tiêu hóa xong cơn khủng hoảng lúc ban đầu, hiện tại chỉ có tràn đầy sự nhiệt huyết, kích động, hận không thể cầm theo lưỡi liềm đi lên trên núi săn thú.
Ông nội thuần thục làm thịt con heo rừng, bà nội cũng không chê dơ ở bên cạnh làm sạch đại tràng, Tống Thanh Vân cũng hỗ trợ rửa sạch, còn anh ba thì phối hợp với ông nội cắt thịt con heo rừng, cả sân đều bốc khói nghi ngút.
Chuyện anh ba săn được con lợn rừng, khó có thể gạt được người trong thôn, đặc biệt là mấy người hàng xóm ở gần nhà, nghe thấy động tĩnh, ngửi thấy mùi thơm liền hiểu ngay, không bao lâu, thím Vương dắt trâu đi ngang qua nhà bọn họ, liền ngó đầu vào nhìn một cái.
“Ấy, nhà các người đang giết heo sao?”
Bà nội cười nói: “Là bé ba nhà tôi săn được con lợn rừng trong lúc đi đốn củi ở trên núi.”
Thím Vương càng là vẻ mặt kinh ngạc nói: “Bé ba ngay cả con lợn rừng to như vậy mà cũng săn được, cậu nhóc này thật là lợi hại!”
Thời buổi này thiếu nhất là gì, là thịt nha! Ai không muốn ăn thịt, lên trấn thì mất tiền mua, mà trong núi nếu không có bản lĩnh thì không bắt được đâu!
Thím Vương khen ngợi anh ba không ngớt, khen tới mức Tống Thanh Vân đều mau nghe không nổi nữa rồi, mãi cho tới khi thím Vương nhắc với bà nội về cô gái trẻ nhà họ Lưu ở thôn bên cạnh.
Bà nội hỏi: “Con bé nhà họ Lưu kia bao giờ thì về?”
“Cái này tôi cũng không biết.” Thím Vương lãnh đạm nói.
Bà nội híp mắt, cắt một miếng thịt nhỏ đưa cho thím Vương, thím Vương nhanh chóng nhận lấy, cười tủm tím nói: “Ai nha, bà cũng đừng vội, ngày khác tôi sẽ đi hỏi thăm một chút giúp bà.” Nói xong liền xách theo thịt heo đi rồi.
Tống Thanh Long nhìn miếng thịt heo mà tim rỉ máu: “Bà nội, bà cắt thịt cho người ta làm cái gì?”
Bà nội trừng mắt nhìn anh ba: “Cháu thì biết cái gì, anh cả cháu muốn cưới vợ, đều phải nhờ hết vào người ta đó!”
Tống Thanh Vân lúc này mới nhớ tới đây hình như là bà mối Vương có tiếng ở trong thôn, kiếp trước cô không để ý nhiều tới mấy việc này, nhưng chính là bà mối Vương này, nhận chút ơn huệ nhỏ của nhà người ta, thế nhưng lừa gạt anh cả cô lấy phải người đã có thai về làm vợ.
Mà người phụ nữ kia cũng rất lợi hại, không những chưa gả cho anh cả đã cắm sừng anh ấy, mà sau khi sinh con ra còn khiến anh cả ngoan ngoãn coi như con mình yêu thương chăm sóc, không được mấy năm người phụ nữ kia thế nhưng mang theo con bỏ đi cùng người đàn ông khác, còn khiến anh cả cảm thấy là vì anh ấy không tốt nên mới bị vợ con bỏ.
Kiếp trước bởi vì Tống Thanh Vân đi làm xa nhà, cho nên cũng chỉ có nghe chuyện này từ những lời kể của ba mẹ, kiếp này cô nhất định sẽ phải ở giữa ngăn cản không cho việc này xảy ra!
Nhưng nếu trực tiếp nói bà mối Vương không đáng tin cậy, bà nội sẽ không tin, cũng không thể giải quyết được gì, vẫn là phải ra tay từ tận gốc rễ của sự việc, tìm kiếm một người chị dâu tốt cho anh cả.