Nhìn Lục Dương từ trong balo lấy ra hai hộp quà, Tiền Vân tò mò hỏi.
"Mẹ, đây là quà của mẹ."
Lục Dương đem hộp mở ra, một chiếc vòng cỗ vàng xuất hiện.
Tiền Vân cầm lên nhìn, cả kinh nói:"Tiểu Dương, cái này không phải vàng thật chứ."
"Không phải vàng thật con mua làm gì, trước đây mẹ không phải thường cằn nhằn, kết hôn nhiều năm như vậy, liền một sợi dây chuyền đều không có sao? Lần này con đặc biệt chuẩn bị cho mẹ đấy." Lục Dương cười nói.
Chứng kiến bộ dạng kinh ngạc của mẹ mình, trong nội tâm Lục Dương có chút vui vẻ, chút tiền kia hao phí thật đáng giá.
Trên thế giới này, tiếc nuối lớn nhất không phải là chưa kịp báo hiếu thì cha mẹ đã già sao, bây giờ bản thân có điều kiện, tại sao không báo hiếu cho sớm, làm cho cuộc sống về sau của cha mẹ ngày càng tốt lành.
"Ai ya, có cả hóa đơn này, hơn ba nghìn tệ..."Lục Vĩ cầm hóa đơn trên tay, kinh ngạc nói.
Tiền Vân cầm lấy vòng cổ, nhìn nhi tử, trong ánh mặt lộ ra vẻ hạnh phúc, đây là nhi tử không hiểu chuyện trước đây sao?
Tiền Vân cảm động không thôi.
Không nghĩ tới, sợi dây chuyền đầu tiên của mình lại được con trai tặng, nàng cảm thấy bản thân thật hạnh phúc, con trai đã lớn rồi.
"Tiểu Dương, con mới bắt đầu viết tiểu thuyết, cũng không có nhiều tiền như vậy đi."
Tuy rằng nhi tử đã hiểu chuyện hơn không ít, những Lục Vĩ vẫn có chút lo lắng.
Lục Dương cười ha hả nói:" Cha, cha phải tin tưởng vào con, số tiền này con kiếm được nhờ bán tài khoản game được hơn năm nghìn, về sau còn không đi net nữa, cái này Ngô Bá có thể chứng minh."
Nghe được Lục Dương nói, Lục Vĩ đã giảm bớt hoài nghi.
"Thật không đi chơi game nữa?" Tiền Vẫn rõ ràng vẫn để ý chuyện này, trước đây, khi có thời gian rảnh, Lục Dương thường chốn đi chơi game, đánh cũng đánh qua, mắng cũng mắng vài trận, đôi lúc còn vài lần nói ngọt, những không thay đổi được cái tật mê game này, không nghĩ tới, con của mình lên đại học một tháng, đã biến hóa nhiều như vậy.
Xem ra học đại học không có uổng công.
Lục Dương cam đoan nói:"Đúng vậy, quá lãng phí thời gian, con muốn dành thơi gian hơn cho việc học, có thể chăm sóc cha mẹ sau này."
"Đừng có hứa suông." Tiền Vân nhắc nhở.
Lục Dương cười cười không nói, đưa hộp quà còn lại cho cha, nói ra:" Cha, đây là mua cho người đấy, ví tiền của cha cũng qua rách rồi, ném đi đi."
"Còn có của ta sao?" Lục Vĩ không nghĩ tới mình cũng có phần.
Tuy rằng chỉ là một cái ví bình thường, không so được với dây chuyền của vợ mình, nhưng đây đều là tấm lòng của nhi tử, đáng quý như nhau.
Mở ra ví tiền, lão Lục vô cùng ưu thích, đem Lục Dương tán thưởng một phen.
--
Tối đó, Lục Vĩ gọi một cuộc điện thoại, xin từ chức, rồi cùng gia đình mình ăn một bữa sủi cảo.
Lúc ăn cơm.
Lục Vĩ cùng Tiền Vân thương lượng, nói ra:" Anh đã xin nghỉ, tạm thời không có việc gì làm, ngày mai qua bên giúp bà ngoại một tí."
Bà ngoại của Lục Dương có ba người con, chị cả là Tiền Vân, mẹ của Lục Dương.
Dì nhỏ là Tiên Bình, cùng cậu nhỏ Tiền Quân. Mẹ cùng dì nhỏ đều lên huyện lập gia đình, chỉ còn Tiền Quân ở nông thôn chăm sóc bà ngoại, có điều, hằng năm đến lúc thu hoạch, hai người con gái đều về quê phụ giúp.
Lục Vĩ hai năm qua đều không về được vì công việc quá bận.
"Được, thật hiếm khi anh rãnh rỗi như vậy, mai chúng ta cùng đi, con có đi không? Tiền Vân nhìn nhi tử, hỏi ý kiến.
Trước đây Lục Dương thường tìm cách từ chối, bởi vì về nông thôn không có việc gì làm, internet không có , bi-a cũng không, ...
Hiện tại không giống vậy.
Hắn cũng không phải tên không hiểu chuyện ngày xưa, trong trí nhớ của mình,bà ngoại cùng ông ngoại đối với hắn đặc biệt yêu thương, thường xuyên cho hắn tiền tiêu.
Chẳng may mấy năm trước ông ngoại qua đời, bà ngoại đau buồn cũng sinh bệnh, thân thể lúc nào cũng trong trạng thái đau ốm.
Nếu như không có gi bất ngờ xảy ra, ba ngoại sẽ qua đời vào lúc hắn tốt nghiệp, nguyên nhân chuẩn đoán là ung thư dạ dày, vì không thường xuyên khám sức khỏe, lại phát hiện quá muộn, nên không có cách nào chữa khỏi.
Thời điểm Lục Dương thi xong, liền nhận được tin nhắn cha mẹ, hắn liền nhanh chóng trở về, những cũng không kịp nhìn mặt bà lần cuối.
"Đi, đương nhiên con cũng muốn đi thăm bà ngoại rồi." Lục Dương uống một ngụm canh xong mới lên tiếng.
Lục Dương trong lòng cũng đang suy nghĩ, muốn kiếm biện pháp nào đó, có thể làm bà ngoại một năm đi khám sức khỏe hai lần, sớm có thể chuẩn đoán được bệnh ung thư, nếu phát hiện sớm hơn, liền có khả năng chữa trị.
Ăn xong, Lục Dương lên giường mình nằm xuống.
Phòng của mình vẫn như cũ, chăn ga gối đệm đều được giặc sạch sẽ, lại mang mùi hương nhan nhạt. Lục Dương cảm thấy hạnh phúc.
Nhắm mắt lại, rất nhanh hắn tiến vào trong mộng đẹp, đây là giấc ngủ ngon nhất từ khi hắn trọng sinh tới giờ.
Căn phòng cách vách.
Tiền Vân cùng Lục Vĩ đều không ngủ.
Nghĩ đến biểu hiện của con trai, trong lòng đều mang cảm giác kích động, cảm thấy nhi tử của mình đã lớn rồi.
"Vân nhi, con của chúng ta lớn rồi." Rất lâu Lục Vĩ mới lên tiếng.
"Đúng vậy, mới lên đại học thì đã có ích hơn cha nó rồi, nếu trông chờ vào ngươi, không biết đến bao giờ ta mới được một sợi dây chuyền."
Tiền Vân chế nhạo, nói.
Lục Vĩ xấu hổ, xoa xoa mái tóc, nói ra:" Cái này cũng không phải vì Lục Dương sao? Về sau Lục Dương kết hôn, mua nhà, phải tốn bao nhiêu tiền a, có thể tiếp kiệm được thì tiếp kiệm, với lại dây chuyền cũng không ăn được."
"Ta biết ngươi vì gia đình, vì con cái, nếu không, ta cũng không cùng ngươi lăn lộn một chỗ, đúng rồi, nói cho ngươi biết một sự tình, tiểu Dương đã có bạn gái."
"Con của lão Ngô, hắn nói Lục Dương đem hoa khôi của lớp bắt tới tay rồi." Tiền Vân nhỏ giọng, sợ sát vách Lục Dương nghe được.
"Ngươi xem, có phải con chúng ta vì cô bé kia mà thay đổi không?"
"Làm sao có thể, ngươi biết tích cách tiểu Dương bướng bỉnh, bởi vì bạn gái liền có thể thay đổi sao?"
Tiền Vân có chút không tin.
Lục Vĩ cười ha hả nói:"Ta nghĩ đến tám, chín phần nguyên nhân là do cô bé đó. Ngươi không hiểu được đâu, tâm tư của nam sinh phức tạp lắm, có thể vì người minh yêu mà thay đổi bản thân mình.Không phải trước kia vì theo đuổi ngươi, còn bị ông ngoại đánh nhiều lần sao...
Có lẽ cô bé kia đã tạo động lực cho Lục Dương thay đổi cũng nên, trước kia hài tử nhà chúng ta bộ dáng gì, không phải ngươi không biết?"
"Nếu quả thực là như vậy, con dâu này ta chấm rồi." Tiền Vân nhẹ gật đầu, cũng đồng ý quan điểm này.
Quan Nguyệt cũng không biết, bản thân chưa có làm gì, cũng đã được cha mẹ Lục Dương công nhận rồi, nếu như nàng biết, đoán chừng trong đầu đều tràn ngập dấu chấm hỏi.