Từ thôn Thạch Hà đến Công Xã Thắng Lợi lại đến trấn Thanh Hà, cho dù có chiếc xe đạp hai tám sào thì cũng phải đi hơn 3h đồng hồ.
Thật xa.
Nhưng mà, ngày thường mọi người đi mua đồ dùng sinh hoạt hằng ngày đều sẽ đi tới Cung Tiêu Xã của Công Xã Thắng Lợi, không cần lên tận trấn trên. Tuy rằng chủng loại đồ vật không có nhiều bằng Cung Tiêu Xã ở trấn trên, nhưng như vậy cũng đã đủ rồi.
Đường phố trên trấn trên xám xịt, tiêu điều lại thê lương.
Làm An Lệ Nùng ngoài ý muốn chính là, trấn Thanh Hà thế nhưng không có nhà xưởng, một nhà cũng đều không có. Hai bên đường phố càng nhiều là các cơ quan đơn vị, viện vệ sinh, trạm lương thực, vvvv...
Quạnh quẽ đến căn bản không giống như một cái trấn.
Thôn Thạch Hà nghèo còn có thể lý giải, dù sao cũng thôn nhỏ là hẻo lánh ở khe núi, nhưng Trấn Thanh Hà...... Vì sao mà cũng nghèo như vậy?
An Lệ Nùng từ Kinh Thị lại đây, trước tiên là ngồi xe lửa đi đến Vân thị, sau đó lại ngồi xe buýt đi đến Trấn Thanh Hà. Lúc đến Trấn Thanh Hà vừa lúc là giữa trưa, ánh mặt trời chói chang, chiếu rọi làm cô nhức hết cả mắt, thế nhưng mắt mù cảm thấy tiểu thành trấn này có vài phần náo nhiệt.
Hiện tại xem lại, quả nhiên là thành nhỏ ở trấn biên, hôi hám giống như một tấm vải dệt bị giặt tẩy đến mức trắng bệch, rách nát, cũ kỹ, bẩn, loạn.
Ha hả.
Ánh nắng mới là lự kính dày nhất.
Ghét bỏ chói lọi hiện lên trong ánh mắt An Lệ Nùng.
Một bác gái tay xách giỏ rau nhỏ từ bên cạnh đi qua, ‘ khụ khụ ’ hai cái liền phun ra một cục đờm đặc, An Lệ Nùng ngừng thở, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, nhanh chóng đi ra xa.
Ô ô.
Nghèo thì cũng muốn giữ vệ sinh chứ.
An Lệ Nùng quay đầu lại xem một cái, chỉ thấy bác gái đó ‘ khò khè khò khè ’ hai tiếng, loát ra một chuỗi nước mũi, sau đó dùng sức vẫy vẫy, nước mũi bị ném lên trên tường bên cạnh.
Thật ghê tởm.
Nhưng những người chung quanh đều đã tập mãi thành thói quen, nhìn quen không trách.
An Quốc Bang bất đắc dĩ sờ sờ đầu nhỏ của con gái, trấn Thanh Hà khẳng định không thể so sánh với Kinh thị, nhưng ông sẽ nỗ lực hết sức để con gái có được một cuộc sống thật tốt.
Tận hết sức mình đem lại cho con gái cuộc sống tốt nhất.
Nhưng có chút tình huống không phải cứ nỗ lực là có thể thay đổi. Đặc biệt là hiện thực hoàn cảnh bất đắc dĩ, thay đổi không được, chỉ có thể miễn cưỡng con gái đi thích ứng.
An Lệ Nùng ngẩng đầu cười cười với An Quốc Bang. Tuy rằng Trấn Thanh Hà khiến cô rất thất vọng, nhưng người ba An Quốc Bang này lại cho cô có ngoài ý muốn cùng chờ mong.
Cũng giống như tất cả những ngươi ba khác, biểu hiện của việc chiều chuộng con gái chính là mua mua mua.
Quần áo giày dép của con gái đều đã rất cũ nát, muốn mua thêm vải dệt về làm quần áo mới; con gái cũng quá gầy, muốn mua sữa mạch nha cùng sữa bột; con gái còn nhỏ, đúng là giai phải hay đoạn ham ăn, muốn mua kẹo cùng bánh quy......
Không chỉ riêng An Lệ Nùng, chính là ngay cả người trong Cung Tiêu Xã đều trợn mắt choáng váng, cũng chưa gặp ai ra tay hào phóng như vậy. Lúc này, có tiền không có phiếu, có phiếu không có tiền, rất ít có người có thể tùy tâm sở dục mà mua mua mua.
“Ba ba, có phải mua nhiều quá rồi hay không ?” An Lệ Nùng liếc nhìn bao tải trong tay An Quốc Bang, tất cả người trong thôn cùng mua cũng không có khả năng mua nhiều đồ vật như vậy.
Đây là muốn dọn sạch Cung Tiêu Xã hay sao? An Lệ Nùng chạy nhanh giữ chặt An Quốc Bang.
Trước khi phân gia, lương thực và tiền của An Quốc Bang toàn bộ giao cho An lão thái thống nhất phân phối, khi phân gia cũng không được chia bao nhiêu tiền cùng phiếu. Chỗ tiền cùng phiếu này đó đều là An Quốc Bang hỏi mượn chiến hữu ở Công xã Thắng Lợi.
“Đừng lo lắng, ba ba có thể làm được.” An Quốc Bang đứng thẳng, “Ba ba có thể để Quả vải nhỏ trải qua những ngày tháng tốt.” Nghĩ nghĩ, gương mặt chính trực khờ khờ đột nhiên chớp chớp mắt phải một cái, “Quả vải nhỏ tin tưởng ba ba sao?”
An Lệ Nùng sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt kiêu ngạo, “Đương nhiên. ba ba là lợi hại nhất, lợi hại thiên hạ đệ nhất” Có người nguyện ý dỗ dành cô, chiều chuộng cô, An Lệ Nùng đương nhiên vui sướng.
Giống An Quốc Bang, đứng đắn chính trực như vậy đều nguyện ý làm nũng để dỗ dành cô, tuy rằng bộ dáng hơi buồn cười một chút, nhưng cô vui mừng.
Cảm giác có ba ba thật tốt.
Ê?
Cung Tiêu Xã thế nhưng có bánh gạo rang .
Bánh gạo rang, Bánh tròn gạo nếp đều là đồ ăn vặt đặc sản Lĩnh Nam, cũng là món ăn vặt thường chuẩn bị mỗi khi đến ngày lễ hội thuyền rồng. Đầu tháng 5, Lễ hội thuyền Ngũ Long, người dù nghèo cũng sẽ chuẩn bị một phần bánh gạo rang, bánh tròn gạo nếp.
Đứa trẻ con mỗi lần gặm một miếng bánh gạo rang liền sẽ ngâm nga “ xoay tròn tròn, hoa cúc tròn, bánh gạo rang, bánh tròn gạo nếp, lễ hội thuyền rồng Ngũ Long đầu tháng 5, mẹ kêu ta đi xem thuyền rồng, ta đi xem gà con, gà lớn cầm đi bán...”
Bài đồng dao này, An Lệ Nùng cũng biết hát.
Khi còn nhỏ, không ít lần cô cùng các bạn nhỏ tay nắm tay ca hát, hát ‘ mưa rơi lớn, nước ướt phố......’ lại hát ‘ xoay tròn tròn, hoa cúc tròn......’
Bài đồng dao đầu tiên là ăn súp mè đen, bài còn lại là ăn bánh gạo rang và bánh tròn gạo nếp.
Ở Lĩnh Nam, rất nhiều bài đồng dao đều có quan hệ với các món ăn.
An Lệ Nùng đã thật lâu không có được ăn bánh gạo rang, giòn giòn ngọt ngọt mang theo mùi hương nguyên thủy nhất của gạo.
‘ Ục Ục. ’ không nhịn được, An Lệ Nùng nuốt nuốt nước miếng, thèm.
“Mua hai khối.”
An Lệ Nùng vui mừng ngẩng đầu, “Ba ba.”
“Cầm lấy.”
Nhìn bánh gạo rang trong tay An Quốc Bang, hai mắt An Lệ Nùng sáng lấp lánh, “Cảm ơn ba ba.”
Không chút khách khí tiếp nhận, há mồm to ăn hơn nửa cái.
Ăn ngon.
Nguyên nước nguyên vị, chính tông thủ công chế tác.
An ngon hơn nhiều so với những chiếc bánh đời sau domáy móc làm ra một ngàn lần.
Ưm Ưm.
Siêu cấp ăn ngon.
Đảo mắt liền thừa miếng cuối cùng, An Lệ Nùng có chút ngượng ngùng nhìn về phía An Quốc Bang, “Ba ba, cầm lấy.”
“Ba ba không thích ăn, Quả vải nhỏ ăn đi.”
An Lệ Nùng lắc đầu, nhón chân đem miếng cuối cùng đút vào miệng An Quốc Bang, “Chúng ta cùng nhau ăn.”
Có thể ở cuối cùng một khắc nhớ tới An Quốc Bang, An Lệ Nùng cũng không dễ dàng. Những đứa trẻ lớn lên ở cô nhi viện đều biết, chỉ có ăn vào trong bụng mới là của mình.
Ngay khi lấy được thức ăn đều là không chút do dự nhét vào trong miệng, bằng tốc độ nhanh nhất mà ăn xong.
Những đứa trẻ lớn lên ở cô nhi viện không phải không biết chia sẻ, mà là có được quá ít, luyến tiếc chia sẻ.
“Ba ba, ăn ngon sao?”
“Ăn ngon. Là bánh gạo rang ăn ngon nhất mà ba ba từng được ăn.” Đây chính là con gái để phần cho ông, chính là sơn trân hải vị cũng không bằng.