Thích ý đến mức muốn cất tiếng hát bài《 túy thanh phong 》.
Điều khó chịu duy nhất chính là có quá nhiều muỗi nhỏ, bay vo ve v ve, ảnh hưởng đến tâm tình.
An Lệ Nùng phe phẩy chiếc quạt lá cọ trong tay, lầm bầm lầu bầu, “ thôn Thạch Hà cái gì cũng tốt, chính là muỗi quá nhiều.” Nếu đến buổi tối không đốt một đống ngải thảo để đuổi muỗi, An Lệ Nùng đều hoài nghi bản thân mình sẽ bị muỗi chia cắt.
Nho nhỏ, kết bè kết đội.
Vo ve vo ve.
Cuồng ma loạn vũ.
Nhìn từng đàn muỗi bay múa ở bên cạnh, An Lệ Nùng tức giận ném xuống chiếc quạt lá cọ, mím môi phồng má dùng sức tát một cái ‘ bang ’ thật mạnh.
Chết một đám.
Nhìn thi thể của 5,6 con muỗi trong lòng bàn tay, An Lệ Nùng nở nụ cười đắc ý,khà khà khà khà.
Tiểu tinh linh đáng yêu~
Nha~.
An Lệ Nùng nhặt chiếc quạt lá cọ lên, dùng sức phe phẩy hai cái, cũng không biết ba cô đã đi đến trấn Thanh Hà chưa?
An Quốc Bang đã đến trấn Thanh Hà.
“Quốc Bang? Sao cậu lại tới đây?” Lý Binh có chút ngoài ý muốn.
“Việc gấp.” An Quốc Bang đứng ở cửa ngó trái ngó phải, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, lại mở ra nhìn nhìn, bảo đảm không có ai ở bên ngoài nghe lén, sau đó...... Sau đó cởi bỏ dây lưng đai quần......
Lý Binh há hốc mồm, đây là thao tác gì thế?
Nếu An Quốc Bang là phụ nữ, ông đều phải kêu lên ‘ không đứng đắn’‘ tóm lưu manh’.
Lý Binh trợn tròn mắt nhìn chằm chằm An Quốc Bang móc ra một sấp giấy giấu ở bắp đùi.
"Cậu có sở thích này từ khi nào? Không sợ phá hỏng đồ gia truyền quý báu của cậu sao." Lý Binh bĩu môi, "Vật gì mà giấu kín, quý trọng như vậy?"
Quen biết nhau mấy chục năm, lần đầu tiên thấy An Quốc Bang trịnh trọng như thế.
An Quốc Bang thật cẩn thận mở ra, “Thật là bảo bối......”
“Cậu nói cái gì?” Nghe An Quốc Bang nói rõ xong, Lý Binh trực tiếp táo bạo, “Đồ vật quan trọng như vậy, cậu......” May mắn trên đường không xảy ra chuyện gì, nếu không, bọn họ chính là tội nhân của nhân dân.
Đồ vật quan trọng như vậy, trịnh trọng như thế nào đều không làm quá.
Máy tuốt lúa chạy bằng bàn đạp, máy cày tự động, máy xúc, máy ủi, máy móc ... Có chút bản vẽ chỉ là đơn giản ít ỏi mấy chữ, nhưng có chút lại cần phải kỹ càng tỉ mỉ rõ ràng hơn một chút.
Lý Binh nhìn bản vẽ, hai mắt đỏ hoe, "Máy móc như vậy có thể giảm bớt đi bao nhiêu nhân công? Có thể gia tăng thêm bao nhiêu lương thực?"
Đáng tiếc, trấn Thanh Hà không có tài nguyên, không thể tự hoàn thành độc lập...... Lý Binh nghiêm túc nhìn bản vẽ, khẽ cắn môi, “Anh phải đi một chuyến tới thành phố.”
An Quốc Bang giữ chặt Lý Binh, “Đừng nóng vội.”
Đưa bản vẽ cùng vật thật khẳng định là không giống nhau.
Muốn không phải làm áo cưới thay người khác, nhất định phải bàn bạc lên kế hoạch cẩn thận. Bọn họ hy vọng những bản vẽ này có thể mau chóng biến thành những chiếc máy móc thật sự, giảm bớt gánh nặng cho người nông dân, nhưng cũng hy vọng những bản vẽ này có thể mang lại càng nhiều lợi ích thực tế cho trấn Thanh Hà?
Trấn Thanh Hà cần bao nhiêu chỗ tốt, liên quan đến thôn Thạch Hà có thể cần được bao nhiêu chỗ tốt.
Lý Binh gật gật đầu, “Là anh kích động rồi.”
Hai người đều không phải ngốc bạch ngọt, liền vì vậy hai người tiến hành thảo luận về việc ‘ muốn ’ và ‘ có thể đạt được ’.
Muốn có đưược chỗ tốt cũng là cần phải có trí tuệ.
Thương lượng xong xuôi, Lý Binh chuẩn bị xuất phát đi thành phố.
Để không xảy ra bất cứ sai lầm nào, bảo đảm vạn vô nhất thất, Lý Binh học An Quốc Bang, cũng đem bản vẽ buộc thật chặt vào phần đùi của mình.
Đột nhiên, Lý Binh nhớ tới cái gì, hậu tri hậu giác hỏi, “Quốc Bang, cậu nói những bản vẽ này là do ai vẽ ra?”
“Quả Vải Nhỏ.”
‘ bang uỵch’
Lý Binh ước chừng sửng sốt mất năm giây mới từ trên mặt đất bò dậy, “Quả Vải Nhỏ?”
Quan biết nhiều năm, Lý Binh biết An Quốc Bang sẽ không nói dối. Cũng chính bởi vì thế, Lý Binh mới giật mình. An Lệ Nùng, một cô bé còn chưa đầy 10 tuổi, thế nhưng có thể vẽ ra nhiều bản vẽ máy móc cơ khí hỗ trợ nông nghiệp, tốt cho nông dân như vậy.
Tài hoa hơn người?
Kinh tài tuyệt diễm?
Không, không, này tuyệt đối là thiên tài thiếu nữ giúp dân cứu thế ......
Trong nháy mắt, có hẳn 108 cách bảo vệ thiên tài lóe lên trong đầu Lý Binh, nhưng cuối cùng lại bi thôi khi phát hiện ra rằng cách bảo vệ tốt nhất hóa ra lại là không có tiếng tăm gì’.
Ở trong niên đại kỳ lạ này, sự kém cỏi và thấp kém là lớp áo giáp bảo vệ tốt nhất. Họ đã chứng kiến quá nhiều người tài giỏi và có năng lực bị tổn thương bởi sự bất lực của thời đại, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Lý Binh cùng An Quốc Bang liếc nhau, gật gật đầu, lẫn nhau đều hiểu rõ.