Giang Như Lục tỉnh dậy, phát hiện đầu mình nặng trĩu. Cô cố hết sức để mở mắt, lại nhận ra rằng mình đang ở trên một chiếc xe.
Cô nghĩ lại, rõ ràng là cô đang xem nhà cùng với ba mẹ, bởi vì quá mệt, nên đã ngủ thiếp đi trên đường trở về.
-Ba? - Giang Như Lục yếu ớt khẽ gọi - Mẹ?
Trên xe vẫn không có bất cứ phản hồi nào, cô cảm giác như đang bị ai đó ôm vào lòng. Mùi rượu pha lẫn mùi thuốc lá trên người kẻ đó thật sự rất khó chịu, cô bắt đầu muốn giãy dụa theo bản năng.
- Ngoan nào, em cứ gọi tôi là ba đi - . Người đàn ông đó cười một tiếng đầy dung tục - Không uổng công tôi lo nghĩ cho tương lai của em như thế, còn quan tâm hơn cả người cha ruột của em. Nhân Nhân, tôi nói chứ em đừng có lăn lộn ở giới giải trí làm gì nữa. Cứ theo tôi là được, tôi cho em cả nhà lẫn xe. Chỉ cần em sinh cho tôi một đứa con trai, tôi sẽ còn cho em một phần thưởng lớn hơn.
Người đàn ông này có hàm ý gì đó. Cô chỉ muốn chạy trốn, nhưng toàn thân lại nhũn ra, hoàn toàn không có chút sức lực nào cả.
-Nào, ba sẽ cho con ăn món ngon. - Người đàn ông giữ chặt gương mặt cô, tách miệng ra, đút một viên thuốc, rồi lại hôn lên má.–Đẹp quá.Khuôn mặt nhỏ nhắn này thật sự rất mềm mại, nhưng mà vừa chỉ chạm nhẹ một cái, đã đỏ ửng hết cả lên. Làm ba đau lòng quá đi mất.
Sau vài lần cố gắng giãy dụa cũng mà không có kết quả gì, Giang Như Lục lại tiếp tục hôn mê.
-Giám đốc Trần, khi nãy phu nhân gọi điện có hỏi khi nào thì ông về nhà?- Chú tài xế khá hiền lành, ông không chịu nổi cảnh cô gái nhỏ kia bị giám đốc Trần chuốc thuốc. Con gái của ông cũng trạc tuổi với cô bé này, thật sự là không đành lòng, nên mới mở miệng hỏi chuyện.
Tuy Trần tổng là con người vừa hèn hạ vừa háo sắc, nhưng ông ta cũng rất sợ vợ. Cho dù ông ta làm nhiều chuyện không hay bên ngoài, thì cũng hoàn toàn kín đáo. Nếu như thật sự bị vợ phát hiện, Trần tổng không chết cũng bị lột da. Ônghi vọng Giám đốc Trần có thể từ bỏ cái ý nghĩ làm hại cô gái này trong đầu.
Nghe nói cô bé này chỉ mới 20 tuổi, lại xinh đẹp như vậy. Đang đúng vào độ tuổi đẹp nhất lại gặp phải biến cố thế này, chỉ sợ cô bé không chịu đựng nổi.
Giám đốc Trần cũng không thể đem lại cho cô bé tương lai gì. Mà nếu để phu nhân phát hiện, cô gái này cũng sẽ chịu rắc rối.
Quả nhiên, Giám đốc Trần vừa nghe tài xế nói như vậy, động tác trên tay cũng dừng hẳn lại, gương mặt có chút do dự.
Ông ta là người yêu vợ. Gặp gỡ, chung sống với nhau cũng hơn 20 năm rồi, nếu như nói không có tình cảm thì cũng không đúng. Chỉ là, vợ chồng với nhau lúc nào chẳng vậy. Chung sống càng lâu ngày lại càng giống người thân. Thử hỏi ai mà lại có cảm giác này kia với người thân chứ?
Lúc còn trẻ chỉ hận không thể mỗi ngày một lần, đến giờ thì vài năm cũng chẳng có lấy một lần. Trái tim ông ta mỗi khi nhìn vợ cũng ngày càng bình thản.
Chẳng qua ông ta vẫn có nhu cầu ham muốn tất yếu. Trông thấy các cô gái trẻ đẹp cũng sẽ động lòng.Nhưng ông ta tự ngẫm cũng vẫn thấy mình là đàn ông tốt. Ít nhất thì ông ta vẫn về nhà, những thứ cần cho vợ cũng không bao giờ thiếu. Đàn ông ta mà, phạm sai lầm ở phương diện này cũng là điều hết sức bình thường, chỉ cần nhớ về nhà là được.
Ông ta cũng sẽ không vì những cô gái trẻ này mà li hôn. Dù sao thì bỏ rơi người vợ đồng cam cộng khổ chắc hẳn sẽ bị báo ứng.
Tài xế thấy Giám đốc Trần do dự, lại quyết tâm nói tiếp:
- Phu nhân đã gọi mấy cuộc điện thoại rồi.Phu nhân nói có chuyện muốn bàn bạc với ông.
Giám đốc Trần cúi đầu nhìn Giản Nhân Nhân đang trong lòng mình, lại càng thêm do dự. Suốt mấy năm qua, ông ta làm việc gì cũng rất cẩn thận. Ít nhất thì phu nhân ở nhà cũng không phát hiện chuyện gì bất thường.Các ngôi sao nữ quá xinh đẹp ông ta cũng không dám trêu ghẹo, nếu thật sự xảy ra việc gì thì cũng đều là mất nhiều hơn được.
Giản Nhân Nhân là cô gái đẹp nhất mà mấy năm gần đây ông ta gặp. Trông thế nào cũng vẫn cứ đẹp, khiến cho ông tanhớ lại mối tình đầu năm xưa, vừa xinh đẹp lại vừa thuần khiết, ông ta không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Giản Nhân Nhân vừa từ nơi khác đến. Cô không có chống lưng, không có quan hệ, cũng không có tiếng tăm, không thể nào mà an toàn hơn được nữa. Ông ta cũng chẳng phải là chưa từng nghĩ đến chuyện bao nuôi.
Nghe nói, còn có một ông chủ khác cũng nhìn trúng Giản Nhân Nhân. Tất nhiên ông ta cũng không muốn làmchuyện tranh giành với người khác. Nếu mà lớn chuyện, ông ta sẽ khó mà đối diện với vợ. Cho nên, cơ hội này vô cùng hiếm có. Để lần sau không chừng Giản Nhân Nhân đã là người của kẻ khác rồi, vậy tất nhiên ông ta cũng không thể đụng đến được.
Trên đầu chữ “sắc” có con dao.*
*Chữ “sắc” trong tiếng trung viết là 色 . Phần bên trên của chữ “sắc” chính là chữ đao ( 刀 ) có nghĩa là con dao, hoặc thanh đao. Từ xưa tới nơi, có biết bao người táng gia bại sản, thân bại danh liệt cũng chỉ vì một chữ sắc. Câu này mang đại ý: “sắc” khiến người ta mất đi lí trí, cũng như con dao bén làm hại chính mình và người khác.
Giám đốc Trần cắn răng, nói với tài xế:
-Ông cứ nói với vợ tôi, tôi vừa đi công tác. Đợi chút nữa bảo thư kí mua vé máy bay cho tôi. Những chuyện còn lại ông không cần lo.
Người tài xế thầm thở dài một tiếng nặng trĩu, ông đã cố hết sức rồi. Trong lúc này mà giám đốc Trần vẫn không chịu buông tha cho cô bé này, xem ra đã quyết tâm làm hại cô. Ông còn phải nuôi cả gia đình, không thể nào đắc tội với Giám đốc Trần được. Ông chỉ có thể thầm nói câu xin lỗi trong lòng. Một người tầm thường như ông, không nên thể hiện làm anh hùng vẫn hơn. Người tài xế không nói thêm lời nào nữa mà lái xe đến thẳng khách sạn ở trung tâm thành phố.