Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trừ Nhan Sắc Ra Em Chẳng Còn Gì Cả

Chương 13: (1)

Chương 13: (1)


Giản Nhân Nhân thật ra cũng hiểu rõ, con đường mà chủ nhân của thân xác này muốn đi là vô cùng khó khăn.

Trong mắt người ngoài, ngoại hình xuất chúng dường như là điều kiện trời cho tốt nhất. Tuy nhiên trong giới giải trí này không có người chống lưng và chỗ dựa, làm sao mà tiếp tục cho nổi?! Dáng quan ngại hơn là bây giờ thậm chí khả năng diễn xuất cô cũng không có, ngoài đẹp ra thật sự chỉ có hai bàn tay trắng.

Thực ra với cô mà nói, nếu không phải ước mơ và lý tưởng của chủ nhân thân xác này là trở thành minh tinh trong giới giải trí, thì cô có thể khiến cuộc sống của mình trôi qua an ổn.

Dù sao thành tích của cô không tệ, nói tiếng Anh rất lưu loát, đi tìm một công việc ổn định nhẹ nhàng cũng không khó. Bây giờ các công ty ở Đế Đô trả lương cũng được, ít nhất cũng lo được cho cuộc sống hiện tại của mình. Không dám nói tới đại phú đại quý, nhưng chí ít cũng không đến nỗi như bây giờ. Tiền lương cơ bản cũng không có, không biết sinh hoạt phí tháng tiếp theo phải làm sao.

Song đây lại là ước mơ của chủ nhân thân xác này, cũng chính là cuộc đời của cô ấy. Cô chẳng qua tạm thời sống trong thân thể này thôi, có quyền gì mà thay cô ấy ra quyết định? Nếu chủ nhân của thân xác này thật sự chấp nhận sống một cuộc đời bình thường thì đã không rời khỏi quê hương đến Đế Đô dốc sức làm việc như vậy.

Bây giờ chỉ đành đi bước nào tính bước đó, tin tưởng trời không tuyệt đường người.

Sáng ngày thứ 2, Giản Nhân Nhân và Trần Bội dậy sớm. Sau khi sửa soạn thì chuẩn bị thu dọn hành lý để đi. Đoàn phim cũng không thể cứ mướn phòng cho họ mãi, so với việc đợi người khác đến đuổi thì chi bằng đi sớm một chút vẫn tốt hơn. Hơn nữa đạo diễn cũng cho cô cách thức liên hệ với đoàn phim khác, kêu cô cố gắng tìm kiếm cơ hội. Giờ cô phải tranh thủ từng phút từng giây.

Nào ngờ Giản Nhân Nhân vừa trang điểm xong xuôi chuẩn bị đi thì trợ lí đạo diễn đến.

Trong lòng Trần Bội rất khó chịu, rõ ràng bọn họ đã giành được vai diễn rồi, giờ chỉ vì 1 câu nói của Trình Bích Điền mà phải cuốn gói rời đi. Cô làm sao mà không bực cho được. Nhưng dù sao bây giờ cô cũng là người quản lí, ngoài mặt vẫn phải lịch sự nói:

- Anh Tiểu Mã, chút nữa chúng tôi đi ngay đây. Vốn còn định mời anh ăn một bữa, xem ra phải đợi lần khác rồi.

Anh Tiểu Mã liếc nhìn Giản Nhân Nhân, thái độ đối với Trần Bội càng thêm khách khí:

-Vẫn còn cơ hội mà, hai người tạm thời đừng đi vội.

Trần Bội với Giản Nhân Nhân nhìn nhau, không hiểu anh ta có ý gì.

- Nhưng mà đạo diễn…

- Đạo diễn mời cô Giản đây tiếp tục diễn vai nữ thứ 4. Cô Giản, cô nghỉ ngơi cho tốt nha. Mặc dù hôm hay không có phân đoạn của cô, nhưng cô vẫn là người mới. Có thể đọc lại kịch bản, học thuộc lời thoại gì đó.

Việc này thật sự làm Giản Nhân Nhân hoang mang luôn rồi.

Hôm qua vừa kêu họ rời đi, sao hôm nay lại kêu bọn họ ở lại ?

Trần Bội để Giản Nhân Nhân nghỉ ngơi trong phòng, còn cùng anh Mã ra ngoài. Lúc này cô mới nhỏ giọng hỏi:

-Anh Tiểu Mã, phiền anh giải thích cho một chút được không. Chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Chả lẽ Trình Bích Điền thay đổi ý định? Nhưng chuyện đó có thể xảy ra sao?

Anh Tiểu Mã nghĩ đến đôi câu ba câu mà đạo điễn đã tiết lộ, anh cảm thấy Trần Bội chỉ đang giả ngu. Rõ ràng Giản Nhân Nhân có chỗ dựa vững chắc như vậy, e rằng Trình Bích Điền cũng phải nhẫn nhịn vài phần, giả bộ trước mặt anh làm cái gì chứ.

Có điều, người trong giới này đều thích tạo hình tượng. Rõ rành rành là quan hệ không đứng đắn, thể hiện ra ngoài thì lại vẫn là quan hệ bạn bè bình thường hoặc là chẳng quen biết. Trần Bội không nói, Giản Nhân Nhân không nói, tất nhiên anh cũng không rảnh chuốc thêm phiền phức cho mình.

-Đây là ý của đạo diễn. Cô Giản đây là một nhân tố tiềm năng. Đạo diễn của chúng tôi trước giờ vẫn luôn yêu quý người tài. Cô Trần, cô yên tâm nha.

Yên tâm, làm sao mà cô có thể yên tâm cho được?

Có điều, anh Tiểu Mã không chịu nói ra, cô cũng hết cách. Chỉ có thể cảm ơn xã giao xong thì đem một bụng đầy nghi hoặc trở về phòng.

Giản Nhân Nhân đang ngồi trên giường cũng mang bộ dạng đầy nghi vấn.

Đóng cửa lại xong, Trần Bội mới nói:

- Đạo điễn mà đi đắc tội với Trình Bích Điền á? Không lý nào. Tớ nghe nói Trình Bích Điền có chỗ dựa rất lớn, vai thứ nữ này cũng đòi lựa chọn. Cũng chẳng phải là vai diễn quan trọng gì, đạo diễn sẽ vì chúng ta mà đi gây sự với cô ta sao?

Giản Nhân Nhân mở kịch bản, liếc Trần Bội một cái :

-Đã nghĩ không ra thì thôi đừng nghĩ nữa, mắc công mệt não.

Bất luận ra sao, bây giờ cô đã được ở lại đây rồi. Với cô mà nói, đó là kết quả tốt, thế là đủ.

Buổi tối Giản Nhân Nhân muốn cùng Trần Bội đi ăn, lại bị Trần Bội ngăn cản :

-Cậu ở phòng lo mà học kịch bản đi, tớ mua cơm mang về cho cậu.

Giản Nhân Nhân cũng biết bản thân không có kinh nghiệm. Dù chưa diễn xuất lần nào nhưng cô biết, nếu chỉ vì một mình cô biểu hiên không tốt mà NG liên tục, đến lúc đó không chỉ đạo diễn không vừa lòng, mà ngay cả bạn diễn của cô cũng sẽ có ý kiến.

Thật ra trong lòng cô cũng có chút ao ước.

Hồi nhỏ, lúc coi Tân Bạch Nương Tử, cô cũng ở nhà lén lút khoác khăn trải giường diễn trò. Sau đó lúc xem Hoàn Châu Cách Cách còn diễn chung với mấy đứa bạn nữa. Cô vẫn nhớ vai diễn cô tự chọn là Tử Vi…

Thử hỏi có mấy cô gái chưa từng mơ ước được làm diễn viên chứ?

Tối mai chính là cảnh diễn đầu tiên của cô.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch