Nếu như đã là chuyện mà bọn họ không biết thì hai đứa gà mờ như cô có nghĩ nát óc cũng không ra được.
Trần Bội nhìn Giản Nhân Nhân đang trầm tư suy nghĩ , cô biết tiếp theo đây sẽ rất khó mở lời, nhưng cũng không thể không hỏi :
-Này, Nhân Nhân...sau đó cậu có uống thuốc tránh thai khẩn cấp không ? Tuy là không tốt cho sức khoẻ nhưng dù sao vẫn hơn là mang thai.
Giản Nhân Nhân nhìn Trần Bội, phì cười một cái.
- Nếu cậu đã bảo Thẩm Tây Thừa đó có quyền có thế, cậu nói xem người ta có đồng ý cho tớ mang thai không? Họ có để một thai phụ như tớ quang minh chính đại bước vào nhà họ Thẩm không ? Cậu không phải lo đâu, anh ta cũng chưa đến nỗi tệ lắm, rất cẩn thận, có đeo bao mà.
Trần Bội nghĩ lại thấy mình có lẽ đã nghĩ thừa rồi, một người đàn ông như Thẩm Tây Thừa sao có thể không dùng biện pháp nào chứ. Nếu mà thế thật thì có lẽ anh ta giờ phải có cả đàn con cũng nên.
- Thực ra nhìn từ góc độ khác thì… Thẩm tiên sinh ra tay xử lí việc này, người trong tổ đều biết cậu có người chống lưng, thế nên mới không dám tuỳ tiện bắt nạt cậu nữa. Cậu xem, bây giờ Trình Bích Điền cũng có dám to tiếng với cậu nữa đâu.
Giản Nhân Nhân cũng không biết nên nói gì cho phải.
Cũng may mà Trần Bội chuyển chủ đề rất nhanh, không đến mức làm cho cô quá khó xử mà nói không nên lời.
Trước đây mẹ đã nói với cô, con gái cũng nên có lòng tự trọng, không thể quá dễ dãi. Nhưng nếu như một ngày thực sự xảy ra chuyện không may, cũng đừng quá đặt nặng chuyện đó.
Chính bởi những lời mẹ nói đã trở thành quan điểm và ăn sâu vào cô bao nhiêu năm nay, vậy nên sau khi trải qua những việc này, cô cũng không cho rằng bản thân đã mất đi thứ gì đó quá quan trọng.
Bởi vì gặp mặt với Thẩm Tây Thừa, lại thêm cuộc nói chuyện, Giản Nhân Nhân cả đêm không ngủ được. Cô rời khỏi phòng, chuẩn bị ra ngoài tập lời thoại. Ai ngờ vừa bước vào thang máy thì liền trông thấy Trình Bích Điền.
Đã muộn lắm rồi mà, sao cô ta vẫn chưa ngủ ?
Giản Nhân Nhân và cô ta không thân lắm, cũng không biết nên nói gì. Cả hai chào hỏi nhau xong thì đứng như tượng gỗ, không ai nói với ai câu nào.
Thực ra mấy ngày hôm nay sống gần nhau, cô cảm thấy kiểu của cô nàng Trình Bích Điền này khá khó gần, nhưng tính cách xem ra cũng tạm được. Ít nhất cô ta không còn làm khó cô nữa, mà cũng không thấy cô ta làm khó người khác. Yêu cầu đối với công việc cũng khá cao.
Thấy Trình Bích Điền ra ngoài mà không che chắn gì, Giản Nhân Nhân nhất thời không nhịn được bèn gọi cô ta lại:
- Chị Trình, bây giờ đã rất muộn rồi. Chị ra ngoài một mình không an toàn đâu.
Trình Bích Điền lườm cô:
- Liên quan gì đến cô.
Giản Nhân Nhân cảm thấy bản thân đúng là đi lo chuyện bao đồng, bèn không lên tiếng nữa. Cô ta thích đi đâu thì kệ.
Cô không trả lời, Trình Bích Điền lại nói :
- Nếu như cô đã lo tôi không an toàn thì đi cùng tôi đi.
Cái giọng điệu “Cô đã thành tâm như thế thì tôi đành miễn cưỡng đồng ý vậy” này là thế quái nào?
Giản Nhân Nhân ngáp một cái :
- Chị Trình, tôi đang hơi buồn ngủ ...
Tất nhiên là cô không muốn đi.
Ai mà biết được Trình Bích Điền muốn đi đâu.
- Buồn ngủ gì chứ, không phải cô muốn tập lời thoại sao? Đợi lát nữa tôi tập với cô là được chứ gì.
- Tôi không muốn...
Trình Bích Điền khẽ hắng giọng.
Giản Nhân Nhân thầm nghĩ, cô ta nói sẽ cùng cô tập lời thoại, sức cám dỗ này quả thực quá lớn. Thế là cô cũng dùng giọng điệu miễn cưỡng lúc nãy của Trình Bích Điền để đáp lại cô ta:
- Vậy được thôi.
Trình Bích Điền lạnh lùng hừ một tiếng.
Cái hay thì không học, cái xấu thì học nhanh thế, chẳng hiểu nổi cô nàng này có tiềm lực hay không nữa.
Ra khỏi khách sạn rồi, Giản Nhân Nhân mới phát hiện Trình Bích Điền là người có sở thích chạy đêm.
Cô bỗng nhiên thấy thật xấu hổ. Trình Bích Điền bây giờ đã là sao hạng A rồi, nhưng vì muốn giữ gìn vóc dáng mà liều mạng đến vậy. Còn cô thì vì tham ăn, lúc tối muộn hôm nay, nhân lúc Trần Bội không ở đó đã đi mua một suất khoai tây răng sói. Cô bây giờ nên tự sát trước mặt Trình Bích Điền mới phải.