Chương 26: (2) Nếu không sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Nhân Nhân.
Cô cũng không biết bạn trai của Nhân Nhân là ai, nhưng có lẽ là đã chia tay rồi. Nếu không cô đến Đế Đô đã hai tháng rồi, sao không lần nào thấy Nhân Nhân liên hệ với ai khác giới?
Một khi xác định bước chân với giới giải trí, vậy thì làm mẹ đơn thân chính là tự tìm cái chết.
Trong lúc Trần Bội còn đang nghĩ sẽ đến bệnh viện nào mà thần không biết quỷ không hay để giải quyết, Giản Nhân Nhân úp mặt vào đầu gối, giọng buồn buồn nói :
- Thẩm Tây Thừa.
Trần Bội vô cùng sửng sốt, cô nắm lấy vai Nhân Nhân kích động tra hỏi:
- Cái gì? Thẩm tiên sinh? Nhưng cậu đã nói anh ta có dùng biện pháp còn gì ?
Cô có nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng ra đứa bé này là của Thẩm Tây Thừa…
Nếu như là con của Thẩm Tây Thừa, vậy thì cô không dám có ý định gì với đứa bé nữa. Nếu không đến lúc đó Thẩm Tây Thừa cho dù có bỏ qua cho Nhân Nhân nhưng cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Giản Nhân Nhân khóc không ra nước mắt:
- Tớ cũng không biết nữa. Rõ ràng là đeo bao mà, sao có thể mang thai được chứ!
Đứa bé này rõ ràng là của Thẩm Tây Thừa rồi. Trước buổi tối hôm đó, cậu ấy không có hành vi thân mật với bất cứ ai, điểm này cô rất rõ. Vậy thì trước mắt cậu ta chỉ có quan hệ với Thẩm Tây Thừa, không phải con anh ta thì con ai ?
Trần Bội cũng như mất hết hồn vía ngồi ở một bên giường, quay lưng về phía Nhân Nhân.
Trước giờ cô luôn cho rằng đầu óc mình hữu dụng lắm, sao bây giờ lại rối như tơ vò thế này ?
- Nhân Nhân, cậu định thế nào?
Rất lâu sau đó, trời cũng đã tối hẳn, Trần Bội mới bình tĩnh lại hỏi cô.
Giản Nhân Nhân nghĩ đi nghĩ lại, cô còn không dám sờ cả vào bụng, nói:
- Còn làm thế nào được nữa, chỉ có hai cách : một là sinh đứa bé ra, hai là bỏ nó đi.
Bị người ta bỏ thuốc, xông vào nhầm phòng Thẩm Tây Thừa, xảy ra tình một đêm, kết quả là có thai với anh ta. Nghĩ kiểu gì cũng thấy thật cẩu huyết mà.
Cô bị cái mớ cẩu huyết này dìm cho sắp chết luôn rồi.
Nhưng ít ra vẫn còn có hai sự lựa chọn, một là lén bỏ đứa bé đi, coi như chưa xảy ra chuyện gì. Cách còn lại là sinh đứa bé ra. Vấn đề là, cô có dũng khí để làm mẹ đơn thân không? Còn nữa, một khi sinh đứa trẻ ra rồi, e là cô và Thẩm Tây Thừa sẽ còn còn phải dây dưa với nhau.
- Nhân Nhân, cậu có muốn nghe tớ phân tích không?
Trần Bội quay người lại, nhìn thẳng vào Giản Nhân Nhân hỏi.
Giản Nhân Nhân gật đầu đáp:
- Cậu nói đi.
- Nhân Nhân, bây giờ hai chúng ta đang sống dựa vào nhau, gọi là sống chết có nhau cũng không quá. Trước đây mối quan hệ của chúng ta vốn đã tốt, tớ dám thề với trời đất là tớ thật tâm coi cậu là bạn. Nhưng lần này tớ không dám quyết định thay cậu, thậm chí tớ còn mong là mình chưa hề biết chuyện này. Nếu như cậu quyết định bỏ đứa bé đi. Nếu không đi cùng cậu thì tớ không an tâm. Ví dụ như cậu xảy ra chuyện gì, tớ không biết phải làm sao đối diện với bố mẹ cậu. Nhưng nếu tớ đi cùng cậu, có một ngày Thẩm tiên sinh biết được, anh ta sẽ bỏ qua cho cậu, nhưng cả anh ta và Thẩm gia sẽ không bỏ qua cho tớ đâu. Tớ không gánh nổi hậu quả đó. Vì thế mà Nhân Nhân à, tớ cũng không biết nếu cậu bỏ đứa bé này đi, tớ sẽ phải làm gì nữa.
Người không vì mình trời tru đất diệt, hơn nữa chuyện này cũng không liên quan gì đến Trần Bội. Nếu như thực sự vì cô mà Trần Bội gặp phải tai hoạ vậy thì là cô có lỗi với cậu ấy.
Giản Nhân Nhân hiểu được điều đó.
- Cậu nói tiếp đi.
Trần Bội thấy Giản Nhân Nhân không tức giận gì mới có dũng khí nói tiếp:
- Nhân Nhân, theo như tớ được biết. Thẩm tiên sinh vẫn chưa kết hôn, hiện tại có lẽ là cũng chưa có bạn gái. Nếu như anh ta biết là cậu có thai rồi, cũng chỉ xảy ra ba khả năng này: Thứ nhất, anh ta sẽ để cậu bỏ đứa bé đi, sau đó sẽ cho cậu một khoản tiền gọi là bù đắp. Số tiền này chắc chắn sẽ nhiều đến mức cả đời này cậu tiêu không hết. Hai là anh ta sẽ để cậu sinh đứa bé ra, cũng sẽ cho cậu một số tiền lớn. Nhưng sau khi cậu sinh, cậu sẽ không còn bất kì quan hệ gì với nó nữa. Cậu không được nhận mặt con, thậm chí sau này còn không được gặp lại nó nữa.
Sắc mặt Giản Nhân Nhân vẫn vậy, không hề suy chuyển tí nào. Cô gật đầu mấy cái xong lại hỏi:
- Vậy khả năng thứ ba có phải là Thẩm Tây Thừa sẽ cưới tớ, để tớ sinh đứa bé này ra không? Cậu không cần phải nói, tớ hiểu là khả năng này vô cùng thấp, gần như là không thể.
Trần Bội ừm một tiếng:
- Đúng vậy, Thẩm gia có tiền có thế, không phải là nơi loại người như chúng ta có thể trèo cao được. Cho dù là cậu có mang thai đi chăng nữa, họ cũng sẽ không để cậu bước chân vào cửa đâu.
Giản Nhân Nhân cười một cái :
- Tớ căn bản là cũng không nghĩ đến chuyện trèo cao. - Cô ngừng một lát rồi nói tiếp. - Vì thế, cách tốt nhất là nói với Thẩm Tây Thừa, để anh ta tự mình quyết định giữ hay bỏ đứa bé, có phải vậy không?
Trần Bội gật gật đầu.
- Anh ta bảo mình giữ, mình sẽ phải giữ. Không cho mình giữ, mình không thể giữ. Mình hiểu rồi. - Giản Nhân Nhân lại cười, khi cười lên trông cô càng đẹp rực rỡ. - Nhưng mà, dựa vào cái gì chứ?