Ngày thứ 2, Thanh Minh mang theo tiền, đi ăn đồ nướng cùng Giản Nhân Nhân.
- Tôi biết cô tâm trạng không được vui, tôi mời cô một bữa.
Thanh Minh giơ ít tiền trong tay lên. Đây đều là tiền mà hồi học đại học cậu kiếm được. Một phần dùng để đóng tiền học phí và sinh hoạt hằng ngày. Một phần khác bị người bạn cùng phòng mượn đi đầu tư cổ phiếu. Kết quả là kiếm được không ít. Người bạn cùng phòng đó trả cho cậu gấp mấy lần tiền, coi như là lợi tức đầu tư. Sau này Thanh Minh trở lại chùa, không có dùng đến số tiền này. Hơn nữa mỗi tháng trụ trì đều cho cậu thêm ít tiền lẻ tiêu vặt, dần dần Thanh Minh cũng tích lũy được một khoản nhất định.
Giản Nhân Nhân định gật đầu thì kịp thời nhớ ra, trong bụng cô bây giờ còn có thêm tiểu bảo bối nữa. Vậy nên cô liền lắc đầu liền thở dài một hơi:
- Hiện giờ, tôi không thể ăn những món loại này được.
Có giữ lại đứa nhỏ này hay không, cô còn chưa quyết định. Nhưng trước khi có quyết định chắc chắn, cô không muốn làm tổn hại đến đứa con của mình.
Thanh Minh biết hiện tại cô đang làm diễn viên, cho rằng cô vì giữ gìn vóc dáng, nên quyết định đưa cô đi ăn búp phê đồ chay.
Giản Nhân Nhân ở nhà trọ một đêm, tâm trạng cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Cô cũng chưa từng ăn qua kiểu đồ ăn chay như thế này. Sau khi sửa soạn một chút, cô cùng Thanh Minh đi dùng bữa.
Không gian của quán ăn chay này cực kỳ tốt, lúc đi vào còn có thể còn ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng.
Lúc này khách trong quán không đông. Dưới sự hướng dẫn của phục vụ, hai người ngồi ngay tại vị trí cạnh cửa sổ. Đồ ăn ở trong quán đều được chế biến rất tinh tế, đẹp mắt. Giản Nhân Nhân nhìn thấy một miếng bít tết, nhất thời có chút kinh ngạc. Đến khi đưa lên miệng mới biết là được chế biến từ đậu hũ. Làm giống y như thật vậy, mùi vị cũng thật sự không tồi.
-Cô đừng để ý đến những lời nói hôm qua của tiểu sư thúc. Tiểu sư thúc vốn lúc nào cũng thế .
Thanh Minh nhìn cô đang mặt mày buồn rầu, cậu nói một cách quan tâm.
Giản Nhân Nhân lắc đầu:
- Cũng không riêng gì chuyện này, trước mắt tôi, còn có chuyện quan trọng hơn.
Cô thật sự không biết, bây giờ nên làm như thế nào.
Chuyện mang thai thật sự phải nói cho Thẩm Tây Thừa sao ? Liệu anh ta có tin không?
Anh ta có lẽ sẽ không tin. Suy cho cùng, anh ta cũng đã dùng biện pháp an toàn. Nói không chừng anh ta còn cho rằng cô muốn lừa tiền, hoặc muốn qua lại với anh ta, nên mới nói dối như vậy.
Thanh Minh nghi hoặc hỏi:
- Vậy cô đang bận tâm chuyện gì?
Giản Nhân Nhân rất muốn thổ lộ hết mọi chuyện với Thanh Minh. Nhưng hiện tại, đem những lời này nói với một hòa thượng, có cảm giác dường như không được phù hợp. Cô tỏ vẻ bình thản lắc đầu:
- Cũng không có chuyện gì to tát lắm. Dù sao đến cuối cùng tôi cũng có thể giải quyết ổn thỏa.
Chuyện này dù sao cũng phải có một kết quả, chỉ là xem cô có hạ được quyết tâm hay không thôi.
Thanh Minh vẫn nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng:
- Nếu có chuyện gì cần tôi giúp, cô cứ nói nhé.
Mặc dù, thời gian quen biết Thanh Minh không được dài, nhưng Giản Nhân Nhân cảm nhận được thiện chí quan tâm của cậu đối với mình, điều này rất khó có được. Con người cậu, không có bất cứ tạp niệm nào, cũng không có tư lợi bản thân, quả thực đã làm được cái gọi là “yêu mến chúng sinh.”
-Được. - Giản Nhân Nhân nhìn cậu cười. - Cảm ơn cậu hôm nay đã mời tôi ăn cơm. Ngon lắm luôn.
Thanh Minh dường như thở phào nhẹ nhõm:
- Tôi còn sợ cô sẽ không thích, dù gì tôi cũng không biết món ăn mặn nào ngon cả.
- Cậu làm sao biết được, chẳng lẽ cậu từng ăn món mặn rồi sao?
Thanh Minh bình tĩnh nói:
- Trước kia từng bị bạn học lừa nếm thử thịt rồi.
- Vậy cậu không tức giận sao?
- Không. - Thanh Minh trả lời . - Cậu ta thật ra cũng có lòng tốt, muốn cho tôi thử ăn món mặn. Sau đó, cũng đã xin lỗi tôi. Hơn nữa, đến bây giờ cậu ấy cũng luôn luôn tôn trọng tôi.
- Vậy làm đệ tử của Phật tổ, cậu có đồng ý rằng, món ăn mặn ngon hơn món chay không? - Giản Nhân Nhân thật sự rất hiếu kỳ.
Thanh Minh không thấy xấu hổ, cậu thành thật gật đầu:
- Những người trên đời này, đương nhiên thích ăn món mặn hơn món chay, có lẽ là đều có nguyên do cả.
Giản Nhân Nhân cùng Thanh Minh vừa ăn vừa nói chuyện với nhau. Cô không mang những chuyện phiền não trong lòng mình nói với cậu, cũng không hư cấu gì của chuyện bạn bè. Mặc dù, cô vẫn chưa biết bản thân nên làm như thế nào, nhưng cô luôn cảm thấy chuyện này rất quan trọng với mình. Người khác cũng không thể cho cô ý kiến được. Cuối cũng thì chính bản thân cô vẫn phải tự quyết định.
-Đúng rồi Thanh Minh, bỏ những chuyện không vui ngày hôm nay qua một bên đi. Cậu cảm thấy, tiểu sư thúc của cậu, trên phương diện đó liệu có được tính là có bản lĩnh không? - Giản Nhân Nhân nhớ đến, những lời nói của tiểu sư thúc ngày hôm qua, vẫn luôn có chút cảm thấy hoảng sợ. – Cậu cứ thành thật nói cho tôi biết đi.
Thanh Minh có chút rầu rĩ, nhưng vẫn quyết định nói thật với cô:
- Thật ra sư phụ đã từng nói, ngộ tính của tiểu sư thúc rất cao. Đáng lẽ ra tiểu sư thúc mới chính là người đảm nhận chức vị trụ trì. Nhưng mà ông ấy lại không có hứng thú với chức vị đó. Tôi nghe nói, tiểu sư thúc là người vô cùng bản lĩnh.
Giản Nhân Nhân tin rằng vị tiểu sư thúc này không phải là người hay nói nhảm, biểu cảm hoài nghi của ông lúc đó rất chân thực.
Nếu như cô không phải là người xuyên không đến nơi này, vậy thì cô gái Giản Nhân Nhân thật sự có phải là sẽ chết không?
Là chết do sự cố ngoài ý muốn, hay là do tự sát?
Thật ra thân thể này chịu ảnh hưởng sâu sắc từ bố mẹ cô ấy. Người thầy đầu tiên của con cái chính là cha mẹ. Vì vậy, nhìn từ góc độ của người ngoài, nếu nguyên chủ thật sự rơi vào tình huống mơ mơ màng màng màng phát sinh quan hệ cùng giám đốc Trần. Với tuổi tác và kinh nghiệm của bản thân, có lẽ cô ấy không chịu đựng được loại chuyện như thế này.