Giản Nhân Nhân vẫn chưa hết ngơ ngác, thì đầu dây bên kia đã cúp máy.
Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, cầm điện thoại gọi ngay cho Trần Bội. Chỉ có điều, không hiểu vì sao điện thoại của Trần Bội vẫn luôn không liên lạc được. Đêm qua cô và Trần Bội vẫn còn tán gẫu với nhau rất lâu. Giản Nhân Nhân lập tức mở lại lịch sử liên lạc với Trần Bội, tin nhắn cuối cô ấy bảo đến nhà chị họ ở mấy ngày. Cô buồn bực vò đầu.
Vậy thì, bây giờ cô phải nhanh chóng đi gặp bố mẹ của Giản Nhân Nhân, trong thân phận con gái của hai ông bà.
Không hiểu vì sao hai người lại đến mà không nói trước với cô một tiếng. Xem ra bọn họ cũng nghe được tin đồn kìa rồi. Vì vậy, với tính cách của bố Giản, nhất định cùng với mẹ Giản đến để chất vấn con gái cho rõ sự tình.
Một mặt khác, bố Giản và mẹ Giản đi xe bus, lúc này đúng giờ cao điểm, lúc đó trên xe rất đông người.
Mẹ Giản xách hành lý đừng ở trạm bus, nhìn những người đi làm vội vội vàng vàng ăn nhanh miếng bánh, không khỏi chép miệng:
- Sao nhiều người quá thế này, chen chúc qua lại, Nhân Nhân cũng sống như thế này sao.
-Người trẻ tuổi, ai cũng đều muốn bay nhảy về phía bắc.- Bố Giản cũng cầm trên tay một chiếc balo.- Lần này, bà không được ba phải nữa đâu đấy, phải mang nó về nhà, đây không phải là nơi để nó nán lại.
-Lão Giản, ông vẫn còn tin những tin đồn kia sao? Nhân Nhân nhà chúng ta xinh đẹp, nhưng nó là người như thế nào. Người khác có thể không biết, nhưng chúng ta thân là bố mẹ, chẳng lẽ lại không hiểu rõ con gái mình. Nó không phải loại người như vậy đâu. - Mẹ Giản vẫn rất tin tưởng con gái, con bà không thể trở thành tiểu tam được. Trong chuyện này, chắc chắn có hiểu nhầm. - Ông đừng vừa nhìn thấy nó đã mắng mỏ đấy.
-Không có lửa làm sao có khói chứ. Dù sao thì lần này cũng phải đưa nó trở về. Đừng có mà nói tốt cho con gái nữa, ở bên ngoài toàn học cái xấu. Tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho nó. Nếu nó thi công chức, vừa hay có thể ở nhà ôn tập. Tôi có ông bạn học cũ làm trong cục tài chính, còn có thể giúp một tay. Còn nếu không muốn đi thi gì đó, thì xin vào làm ngân hàng cũng không thành vấn đề. Thực sự không ổn thì người trong nhà mình cũng có mấy cái xí nghiệp lớn, bảo con gái đi phỏng vấn xem thế nào. Tìm một công việc ổn định ở trong mấy xí nghiệp của người nhà.- Bố Giản tính toán một chút. - Chẳng phải chúng ta tiết kiệm được một khoản tiền sao? Bây giờ các tòa nhà mọc lên không ít, đặt mua một căn rồi gom góp chút tiền trang trí nội thất, hoàn toàn không thành vấn đề. Tôi đã hỏi qua rồi, giá cả bây giờ cũng không cao quá. Số trả góp để nó tự trả, nếu như không đủ, thì chúng ta có thể bù vào thêm, như vậy cũng không phải không được.
Mẹ Giản cũng gật đầu đồng ý theo ý kiến của bố Giản. Bà vừa đi theo chồng mình vừa nói:
- Tôi cũng nghĩ như vậy. Gần đây trong làng giải trí không phải vừa bóc ra một vụ dùng thuốc sao. Nhà chúng ta cũng chẳng phải có gia thế gì, tôi thật sự sợ con bé chịu thiệt thòi. Để con bé ở gần chúng ta cũng tốt, có thể yên tâm mỗi ngày. Đợi khi con bé về, chúng ta phải đi xem nhà ngay mới được.
Mấy năm nay, bà với chồng đi làm cũng tiết kiệm được một khoản tiền. Giá nhà tại thành thị nhỏ như nơi họ ở cũng không quá đắt. Tiền đặt cọc thì hai vợ chồng cũng đủ. Trang hoàng thì không vội, từ từ để dành rồi làm dần là được.
Thật ra cả hai vợ chồng ông bà đều không tán thành việc con gái muốn trở thành minh tinh gì cả. Bây giờ, nhân có cơ hội này thì đưa con gái về nhà thôi. Chứ trong lòng bọn họ đều không tin con gái mình lại trở thành tiểu tam.
Sinh con ra, chẳng lẽ còn không biết con mình là người thế nào ?
Hai vợ chồng đứng ở một bên đợi con gái, đợi một hồi lâu mà vẫn chưa thấy.
Lúc Giản Nhân Nhân nhận điện thoại của mẹ lần nữa thì cô đã đi ra khỏi cửa. Lúc này, cô không bận tâm đến trang điểm chải chuốt gì nữa.
-Nhân Nhân, sao vẫn chưa thấy con đến vậy, mẹ cùng bố đang ở bến xe bus chờ con đây.
Giản Nhân Nhân đang ở trên tàu điện ngầm. Lúc nãy, cô mà bắt taxi thì chắc chắn sẽ bị tắc đường:
- Mẹ à con lập tức qua liền, hay là bố mẹ tìm một quán ăn nhỏ ngồi đi.
-Mẹ với bố con đã ăn sáng lúc xe đang chạy trên đường rồi. Con cho bố mẹ biết con ở phòng bao nhiêu, toà nhà nào, để bố mẹ tự đi tìm cũng được.
Giản Nhân Nhân cũng không thể nói mình không có ở nhà. Dù thế nào đi nữa thì đối với bố Giản, việc con gái đi qua đêm không về một việc vô cùng nghiêm trọng. Gộp thêm việc này vào nữa, thì có bao nhiêu cái miệng cũng không thanh minh nổi”
- Bố mẹ cứ đợi con ở đó, con lập tức đến ngay.
-Vậy thì được.
Nửa tiếng sau, Giản Nhân Nhân xuống tàu điện ngầm. Cô vội vã đi một mạch, cuối cùng cũng thấy trạm xe bus phía trước, liếc mắt một cái liền thấy được bố mẹ đang đứng đợi cô ở đó.
Cô nhanh chóng bước tới, cầm lấy hành lý ở trong tay của mẹ:
- Bố mẹ, sao hai người đến đây mà chẳng nói trước với con một tiếng thế?
Làm cô chưa kịp chuẩn bị gì cả.
Mẹ Giản vừa nhìn thấy con gái, liền trở nên vui vẻ. Bà kéo con gái lại gần, ngắm nghía một hồi:
- Gầy quá. Ở bên ngoài không ăn uống đàng hoàng đúng không? Lát nữa đưa mẹ ra chợ. Hôm nay mẹ sẽ nấu canh tẩm bổ cho con.
-Vâng. - Giản Nhân Nhân thấy bố đang nghiêm khắc nhìn mình, liền nhanh nhẹn hỏi.- Bố, mấy ngày nay không có tiết trên lớp ạ.
-Đang nghỉ đông.
Với con gái mình, dù bố Giản có ngàn lời muốn dặn dò. Nhưng có lẽ vì đã quen trầm mặc ít lời, giờ phút này ông cũng không nói nhiều nổi.
Giản Nhân Nhân đưa bố mẹ về phòng của mình. Cho dù, đây là Đế Đô, nhưng lang thang ở bên ngoài thực sự không thoải mái bằng về phòng. Gia đình của Giản Nhân Nhân mặc dù không có giàu có, nhưng nhà lại khá rộng rãi. Mẹ cô thường xuyên dọn dẹp, sắp xếp đồ đạc, giữ cho căn nhà sạch sẽ, ấm cúng.