(1) Liễu Quân và Trương Lâm ra ngoài, tới hành lang, Liễu Quân từ đầu tới cuối không nói gì, bộ dạng điềm đạm bấy giờ mới thở hắt một hơi, ông chủ của công tay mấy chục nhân viên lại có bộ dạng sợ đầu sợ đuôi, cứ như vừa gặp lãnh đạo về: “ Vừa rồi anh không nói chuyện, không chào hỏi con bé, có vẻ không hay lắm .
.
.”
Trương Lâm khoác tay chồng: “ Thế mới là tốt nhất, con bé đó thân phận thế nào, những người mà nó gặp còn nhiều hơn chúng ta.
Anh mà bắt chuyện, nói biết ngay anh cố ý làm quen đấy.
Vừa rồi là tốt nhất, rất trung hậu còn có uy nghiêm của trưởng bối.”
Liễu Quân đắc ý: “ Không xem anh là ai.”
“ Xì, ai chả biết anh diễn xuất rất giỏi .”
Hai vợ chồng thì thầm cười nói đi xa dần.
Khương Hồng Thược tới một cái, tâm điểm liền từ trên người Dương Hạ phân tán ngay, rụt rè chào hỏi một câu, sau đó ngầm đánh giá đối phương, bộ váy hồng cánh sen, eo buộc dải lụa còn thắt hình cánh bướm, đẹp tới mức làm Dương Hạ muốn đưa tay sờ thử.
Đôi chân trắng trẻo đi đôi giày da nhỏ chất liệu vẻ rất tốt, toàn thân nhìn vừa tinh xảo duyên dáng, lại mang theo vẻ tự nhiên cởi mở.
Dương Hạ không phải cô gái thích so bì gì, hôm nay thấy Khương Hồng Thược đối chiếu, đột nhiên thành chú ý cử chỉ lời nói của mình.
Có nhiều khách tới như thế, Liễu Anh vui lắm, như con bướm nhỏ bay qua bay lại khắp phòng, tuy được cha mẹ chiều chuộng, năm nào cũng tổ chức sinh nhật, nhưng chưa năm nào làm lớn như thế này, cảm thấy rất hãnh diện với bạn bè, vỗ tay vài cái tuyên bố: “ Mọi người đông đủ rồi, chúng ta bắt đầu thôi.”
Du Hiểu nãy giờ ánh mắt như bị Khương Hồng Thược hút như nam châm, quên cả xấu hổ hôm qua, đi tới bên bàn mới nhớ ra, Trình Nhiên đâu rồi, thằng quỷ sao còn chưa tới? “ Trình Nhiên còn chưa tới.”
Đám trẻ con chia hai khu vực rõ ràng, Trương Bân lúc này mới chú ý: Thực ra Dương Hạ sớm nhận ra không có Trình Nhiên rồi, còn nghĩ là Liễu Anh không mời, dù sao lần trước Tôn Kế Siêu và Trình Nhiên đánh nhau to, bọn trẻ con hai khu tập thể đều biết.
Nhưng mà bạn bè trong khu đều được mời, nếu Liễu Anh không mời Trình Anh thì rất quá đáng.
Tôn Kế Siêu nãy giờ luôn tích cực thể hiện lập tức nét mặt thay đổi, lần đó hắn bị Trình Nhiên đánh cho thảm, bị người ta cưỡi lên bụng đấm túi bụi trước mặt bao nhiều người.
Nếu là đứa lớn hơn, là người không chọc vào nổi đã đành, vậy mà là thằng nhãi cùng tuổi, ở khu tập thể kém cỏi hơn giở trò lưu manh đánh bại, thế là hắn hận Trình Nhiên.
Liễu Anh thầm giận Trương Bân lắm mồm, cô cũng thấy Trình Nhiên chưa tới, còn tưởng cậu ta nghĩ thông rồi, không muốn gây khó dễ cho mình, giờ bị mọi người nhìn vào, đành nói: “ Vậy để mình gọi điện cho cậu ấy.”
“ Để mình gọi cho.
“ Du Hiểu được cái tính vô tư như ruồi, ở đâu cũng như nhà mình, tới bên điện thoại, quay số điệu nghệ, ậm ừ một lúc rồi nói: “ Trình Nhiên nói hôm nay mẹ nó làm món nộm gà nó thích, nên nó không tới ăn đâu, ăn ở nhà xong lát tới.”
“ Hi hi, Trình đại gia làm cao.
“ Diêu Bối Bối cong cớn, cô bé này từ nhỏ đã không ưa Trình Nhiên, chẳng rõ là vì đâu: Liễu Anh cũng thở phào, đến muộn chút cũng tốt, vui vẻ mời mọi người ăn.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Được ở nhà ăn cơm do mẹ nấu, Trình Nhiên chẳng hề có ý tới nhà Liễu Anh ăn cơm, y vốn chỉ muốn gặp người bạn trước kia, ăn xong tới ngó qua một lượt là được, chẳng coi là chuyện to tát gì.
Huống hồ hôm nay mẹ còn chuyên môn làm nộm gà cay mà y rất thích, thèm chảy nước dãi.
Trước kia phải tới dịp đặc biệt mới được nếm thử vị này, mà Trình Nhiên vì đủ loại nguyên nhân, không nhất định lễ tết có thể về nhà, cứ luôn áy náy, giờ có cơ hội hưởng thụ cuộc sống khác, làm sao lại bỏ qua.
Khi ăn cơm, Từ Lan bóng gió hỏi: “ Nghe nói hôm nay sinh nhật Liễu Anh, cha mẹ con bé tổ chức to lắm .
.
.
Thế nó không gọi con à?”
“ Gọi ạ .
.
.
Mẹ làm cơm ngon thế này, con đi làm gì? “ Trình Nhiên hì hụi gặm chân gà, chẳng ngẩng đầu lên: Từ Lan thở phào rồi lại trách: “ Con đúng là, Du Hiểu gọi đi chơi cũng không đi, Liễu Anh rủ sinh nhật cũng không đi, chăm chỉ học cũng tốt, nhưng bạn bè cần tiếp xúc, ăn xong con sang chơi đi, để mẹ rửa bát.”
Bị mẹ thúc giục, Trình Nhiên chẳng được ăn thoải mái, bát cũng bị thu mất.
Trình Phi Dương biết vợ mình sợ con bị cô lập, từ khi công việc của hai vợ chồng đều khó khăn, Từ Lan đâm lo hết cái nọ tới sợ cái kia, lắm lúc rất vô lý, thành nguồn cơn mâu thuẫn hai người, khẽ gắt giọng: “ Con nó còn chưa ăn no, để nó ăn .”
“ Nó ăn cả bát đầy rồi sao chưa no, nó là lợn à? Sáng ăn vừa, trưa ăn no, tối ăn ít, anh không hiểu à? Đi chơi đi, hai ngày rồi con ở lỳ trong nhà không đi đâu, ra ngoài hoạt động đi, tối về mẹ cho húp canh gà .”
Xem ra mình không đi thì không có canh gà mà húp rồi, trái khoáy thế đấy.
Trình Nhiên miễn cưỡng thay giày, một đám trẻ con tụ tập có gì hay đâu, cố nhớ lại phương hướng nhà Liễu Anh, men theo con đường nhò trong tiểu khu đi qua ba tòa nhà, tới cái thứ tư.
Nhà ở đơn vị còn rất mới, được góp tiền xây mấy năm trước, đem so với khu nhà tập thể liền thành dãy dài mười mấy nhà một tầng phổ biến thập kỷ trước thì tiện nghi hơn nhiều lắm.
Trình Nhiên vừa đi vừa có chút thấp thỏm bất an, biết lần này gặp đám bạn thời nhỏ, thế nào cũng có người còn người mất, sẽ có gương mặt quen thuộc như chưa từng hiện diện trên đời.
Ở cửa sổ tầng 5 có tiếng trẻ con cười đùa truyền ra, đó hẳn là nhà Liễu Anh rồi.
Trình Nhiên hít sâu một hơi đi lên lầu.
.
.
.
.
.
.
Bữa cơm hết sức vui vẻ, mặc dù mọi người không cùng lớp, chẳng cùng tiểu khu, dù sao vẫn mang tâm tính thiếu niên, lại không có người lớn giám sát, bắt đầu chơi một cái là không khí nhanh chóng dung hòa.
Ngay cả Tôn Kế Siêu, Chu Bân, Vương Vũ Nhiên mặc dù mới đầu có hơi làm cao, coi bọn trẻ con ở khu tập thể Cty Hoa Thông không cùng cấp bậc với mình, nhưng mà đối phương vô tư, đùa qua đùa lại một lúc, cuối cùng chẳng phân biệt địch ta gì nữa.
Khương Hồng Thược là người mới chuyển tới, thêm vào cô luôn giữ khoảng cách nhất định với người khác, đầu bữa cơm chủ yếu là mỉm cười lắng nghe xung quanh trò chuyện, đôi mắt dưới hàng mi dài luôn tỏ ra chăm chú, ít tham gia.
Đến lúc mọi người mang chuyện xấu hồi nhỏ của nhau ra trêu ghẹo, Khương Hồng Thược có vẻ thích mấy chuyện đó lắm, thi thoảng cắt ngang lời hỏi thêm chi tiết, sau đó nghe được chuyện vui liền cười khúc khích, chẳng khác nào đám bạn chơi với nhau từ nhỏ.
Liễu Anh vốn hoạt bát lại làm chủ nhà, càng thêm tích cực, đưa tay làm động tác quệt nước ngọt bên mép như mấy đại ca phim Hong Kong, đứng hẳn lên chống bàn: “ .
.
.
Đám bọn mình mang pháo ra, vùi trong đống lá, sau đó làm dây dẫn dài, đợi có xe ba bánh đi qua châm lửa, pháo nổ tưng bừng, người đạp xe ngã lăn ra đất .
.
.
Kết quả cười to quá bị người ta phát hiện truy sát, Tạ Đông ở lại chặn đường cho mọi người chạy .
.
.
.”
Khương Hồng Thược oa một tiếng: “ Cậu thật dũng cảm.”
Tạ Đông tuy cao to nhưng bình thường ít nói, hết sức rụt rè, giờ lại được cô gái xinh đẹp thán phục như thế, mặt đỏ bừng, mãi mới lấy được dũng khí thật thà nói: “ Không phải đâu, bọn họ đẩy mình ở lại cản đường đấy, vì mình to cao nhất, sau đó sợ mình giận lại ra sức khen mình .
.
.
Không sao, mình cũng quen bị dùng làm lá chắn thịt rồi.”
Cả đám cười ngặt ngoẽo.
2022-01-02 23:19:00
Lượt xem: 190
Cám ơn: Lãng Tử Gia Cát Nô kethattinhthu7 Thích Thì Đọc Cô Bé Mắt Nâu Đình Phong lanhdiendiemla emil quannh khangnt malin huongmuu Theking299 Viator zzgacon001 Nguyen fbkhungvyyeu anhhao Hùng Nguyễn Maimai vgsshinji dinhbatai GUM paladin Tienvesg lamhy H Nam francs kitsune267 thuanvm93 Long thanhcong1102000 tkkailoz8587 Superrship Ninjalinh Hiepsi696 ThienBong anhhungbachmi triviptripro123 Lehuyphan Laoban Cu tý thh199x Battri Minhh Datura allan sayhoadieu thiend_95 nano1978