Hạ Tiêu cố ý nghỉ làm sớm chút trở về, vừa về đến nhà thấy Hạ Mộng ở bếp nấu cơm, còn mẹ hắn thì nằm ở trên giường đất, khóc đến hai mắt đều sưng lên, không cần nghĩ hắn cũng đoán được đại khái. Không nghĩ tới, em sẽ thuận lợi làm rõ mọi chuyện như thế. Hắn đè thấp giọng nói hỏi:
- Thật sự như chúng ta suy đoán?
Hạ Mộng nhìn thấy bộ dáng đỏ vành mắt của anh hai, trong lòng đặc biệt khó chịu. Đều nói nước mắt đàn ông không dễ rơi, nhưng có lẽ chỉ là chưa chạm tới chỗ khổ sở của họ thôi, vì chuyện của cô, làm cho người trong nhà đều thương tâm khổ sở, bất quá nhìn ở một góc độ khác, có thể kịp thời phát hiện cũng coi như là may mắn trong bất hạnh.
- Đúng vậy.
Hạ Mộng đem chứng minh sinh viên đưa cho Hạ Tiêu xem, sau đó nói tóm tắm mọi chuyện cho Hạ Tiêu.
Hạ Tiêu mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng chờ thấy được tên của em gái xuất hiện chói lọi ở mặt trên, hắn liền muốn đánh người.
Lúc này năm trường tám viện đang cực kỳ nổi tiếng, danh khí vang dội. Mà Hạ Mộng thi đậu Đại học Bắc Kinh, ngành Kỹ thuật Sợi Hóa học, là một trường trực thuộc Bộ. Nếu không phải Tần Văn Văn mạo danh thay thế, em gái hắn có thể đi học, năm năm sau tốt nghiệp đại học, khẳng định tiền đồ vô lượng, bây giờ cho dù làm Tần Văn Văn thôi học, em gái cũng chưa chắc có thể đi vào vườn trường đại học, cho nên hắn đau lòng cực kỳ, thậm chí có cổ xúc động muốn giết người. Hạ Tiêu trong lòng hối hận, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Sớm biết thế này anh đã đi theo em mới đúng, em một cái cô gái đánh người có thể có bao nhiêu sức lực?
Hạ Mộng cố ý giơ lên cánh tay, khoe cơ bắp cánh tay của mình:
- Anh hai, vậy là anh xem thường em, lúc ấy em đem Tần Văn Văn đánh cho oa oa khóc to, Vãn Hà còn kinh ngạc thiếu chút nữa rớt cằm.
Cho dù Hạ Tiêu đi theo, Hạ Mộng cũng không để hắn động thủ, bởi vì cô đánh thì có lẽ không phải chuyện lớn, nhưng anh hai cô lại không giống vậy, dễ dàng bị Tần Văn Văn vặn lại.
- Phải không, nghe còn có chút hả giận.
Hạ Tiêu cười khổ đè lại bả vai Hạ Mộng, trong mắt tràn đầy đau lòng:
- Tiểu Mộng, anh hai biết em khó chịu, muốn khóc liền khóc ra đi. Đừng nghẹn……
Bị ủy khuất lớn như vậy, nhưng biểu hiện của em gái hắn so với tưởng tượng còn bình tĩnh cùng kiên cường hơn, nhưng càng là như vậy, càng khiến lòng hắn đau giống như bị kim đâm.
Hạ Mộng rõ ràng không muốn khóc, nhưng nghe hắn như vậy, đôi mắt lại đã ươn ướt. Rốt cuộc thì ai gặp loại chuyện này cũng không thể bình tĩnh được, cho dù trọng sinh hay xuyên qua trải qua nhiều chuyện như cô cũng không thể ngoại lệ. Hạ Mộng vội lau lau khóe mắt, cố gắng nhếch miệng cười:
- Anh hai. Em không có sao, trước đó khóc một hồi rồi. Kỳ thật, em cảm thấy, sớm phát hiện như bây giờ còn tốt, ít nhất còn có thể trừng trị cô ta, chờ mấy năm sau hoặc là biết muộn hơn chút, đến lúc đó chúng ta muốn làm cái gì cũng không có biện pháp, có dù có bị trừng phạt đi nữa cũng không thể tạo thành ảnh hưởng lớn với Tần Văn Văn, không phải là càng giận lại vô lực sao?
Hạ Mộng sở dĩ nói như vậy, cũng là vì ở tương lai cô nhìn thấy báo chí đưa tin, rất nhiều người bị mạo danh nhưng cho dù vận dụng lực lượng truyền thông dân chúng đưa tin, cuối cùng cũng không có được nhận lời xin lỗi và bồi thường nên có, mà những người tham dự trong chuyện đó chỉ phải chịu trừng phạt quá nhỏ, cơ hồ như không đáng nói đến. Cho nên, Hạ Mộng cảm thấy chính mình xem như may mắn, không thể không nói, cô thật là người có phúc, được ông trời ưu ái.
Bên kia Tiết Minh Nguyệt nghe xong lại càng đau lòng, xoa xoa nước mắt lần thứ hai rơi xuống nói:
- Đúng vậy. Chờ cô ta tốt nghiệp đại học được phân phối công tác, chúng ta cho dù đi tìm, nhưng không có năng lực, không quen biết lãnh đạo, còn có thể đòi lại công bằng sao. Ai, vẫn là khinh thường gia đình chúng ta không có quan hệ, bằng không nhà cô ta dám sao?
Hạ Tiêu siết chặt nắm tay, trong đôi mắt đen là cừu hận cùng khát vọng, hắn chưa nghĩ từng có một khắc lại ham muốn có quyền có thế như vậy.
Hạ Mộng làm cải trắng hầm đậu phụ đông, ăn cùng bánh bột ngô Tiết Minh Nguyệt làm buổi sáng, nhưng mọi người không có tâm trạng ăn uống gì, chỉ đơn giản ăn mấy miếng nhỏ liền thu dọn xuống.
Buổi chiều Hạ Tiêu không tính đi đơn vị mà ở nhà cùng Hạ Mộng thương lượng kế tiếp làm như thế nào, cùng khi nào thì đi thủ đô,
Bỗng nhiên ngoài cửa nhà có người tới. Nhìn thấy người đến thế nhưng là người nhà họ Tần.
Hạ Mộng thấy bọn họ liền muốn nổi trận lôi đình. Vội xỏ giày xuống đất đi đuổi người, cô không cho phép bọn họ bước vào nhà cô một bước.
Tiết Minh Nguyệt lao ra trước tiên, trực tiếp đi tới cửa phòng nhìn bọn họ chửi ầm lên:
- Làm chuyện thiếu đạo đức như vậy, mà các người còn có mặt mũi dám tới đây. Cút đi, nhà chúng tôi không chào đón quân ăn cướp.
Tần Miễn đứng bên cạnh phụ xách đồ, vẻ mặt xấu hổ. Tần Nghĩa Xương cùng Trần Quốc Hương vừa tới của liền bị mắng một đống, sắc mặt cũng khó coi. Nhưng lập tức hiện lên gương mặt tươi cười.
- Chúng tôi biết chuyện này con gái nhà tôi sai……lương tâm vẫn luôn bất an, cho nên hôm nay tới cửa bồi tội, nhưng là hiện tại mọi chuyện đã như vậy rồi, chúng ta có phải là nên ngồi xuống hảo hảo nói chuyện không. Nhà họ Tần sẽ bồi thường cho nhà các người thật tốt.
Trần Quốc Hương vội phụ họa:
- Đúng vậy, chúng tôi mang theo thành ý mà tới. Chúng ta có phải hay không nên vào nhà nói chuyện thật tốt.
Vừa nói chuyện đồng thời bà ta còn cố ý lấy ra một xấp tiền giấy thật lớn.
Ánh mặt Hạ Tiêu trở lên hung ác nhìn bọn họ:
- Không cần. Nhà chúng tôi không cần bất cứ bồi thường nào. Hiện tại các người nhanh cút đi nếu không đừng trách tôi không khách khí
Hạ Mộng đi ở cuối cùng, trong tay cầm một cây dao cán dài từ phòng bếp, hướng về phía bọn họ múa may:
- Đừng nói lời vô nghĩa. Cút ngay.
Lúc trước là cô có mắt không tròng, đem Tần Văn Văn coi làm bạn tốt, đem cha mẹ cô ta coi là trưởng bối mà tôn trọng, hiện tại nhìn thấu được bộ mặt đáng ghê tởm của bọn họ ở sau lưng, cô sao có thể mặc kệ.
Ba người nhà họ Tần bị dọa liên tục lui về phía sau. Nếu là trước đó, bọn họ có lẽ không tin người văn tĩnh như Hạ Mộng thật sự dám đánh người, nhưng vết xe đổ Tần Văn Văn ở kia, bọn họ nào dám đánh cuộc. Trần Quốc Hương ỷ vào việc cùng Hạ Mộng tương đối quen thuộc, thấp giọng nói:
- Hạ Mộng, Hạ Mộng. Chúng ta có chuyện gì từ từ nói, chúng tôi cố ý qua đây cũng là vì giải quyết chuyện này.
Hạ Mộng khinh thường cười lạnh một tiếng:
- Con gái của các người dùng tên của tôi đi học đại học, cách giải quyết vấn đề chỉ có một, chính là thôi học, không có thương lượng bất luận cái gì.
Tiết Minh Nguyệt cũng phẫn nộ hô to:
- Đúng, chúng tôi cái gì cũng không cần, chỉ cần Tần Văn Văn thôi học.
Con gái bà cực cực khổ khổ thi đậu đại học, cuối cùng lại bị bọn họ trộm mất thành quả, bà rất muốn xé xác bọn họ ra xem bên trong còn lương tâm không. Bọn họ thế nhưng còn dám tới cửa.
- Dù Văn Văn nhà chúng tôi thôi học rồi, thì tiểu Mộng cũng không đi học được, con người muốn tồn tại vẫn là phải nhìn hiện thực một chút không phải sao? Chúng tôi ngoài đền bù tiền cùng đồ, còn có thể đáp ứng các người điều kiện khác…… Tỷ như……
Tần Nghĩa Xương nói còn chưa có xong, đã bị Hạ Mộng hung hăng trừng mắt cắt lời:
- Ai hiếm lạ mấy đồng tiền dơ bẩn nhà các người? Cút ngay.