Vừa nghe Tiết Minh Nguyệt muốn đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, gương mặt Hồ Bảo Quân trở nên dữ tợn, chửi ầm lên:
- Mày cái đồ Tang Môn tinh, việc này mày nói không tính được, bọn chúng là con trai con gái của lão đại nhà tao, đời này cũng không thể thay đổi được, tao cũng là bà nội ruột của nó, vĩnh viễn……
Hạ Mộng trừng mắt hung ác đánh gãy lời của mụ ta:
- Chuyện này, mẹ tôi nói liền tính. Từ hôm nay, từ giờ phút này trở đi nhà chúng ta cùng nhà họ Hạ các người ân đoạn nghĩa tuyệt, về sau một chút quan hệ cũng không có. Bà cũng đừng mơ tưởng lợi dụng chúng ta lấy chỗ tốt. Còn có nhà họ Tần bên kia, cũng không cần nằm mơ, chút nữa chúng ta liền tới nói bọn họ biết.
Hồ Bảo Quân vô lực ngã ngồi dưới đất vỗ đùi kêu khóc:
- Ông trời ơi, người mau nhìn xem đi, có người không nhận người thân này. Lão đại, con ở nơi chín suối có linh, mau mau lên mà nhìn xem đi, nhìn xem vợ con, con gái con đối với bà già ta ra sao?
Hạ Hồng Anh đối mặt với cục diện như vậy, cũng không biết nên xử lý như thế nào. Nếu khuyên bảo chị dâu cùng Hạ Mộng thì lại có cảm giác bà ta vừa làm chuyện trái với lương tâm, thẹn với hai người. Giơ tay muốn kéo mẹ lại, kết quả lại không có sức lực lớn như vậy. m thanh khóc nháo không nhỏ, cho dù là vào mùa đông trong phòng có đóng đinh cố định màng nhựa, cửa lớn có đóng lại thì âm thanh cũng truyền ra đi rất xa.
Hàng xóm quanh đó nghe được động tĩnh, liền ào ào từ trong nhà chạy ra, đứng ở cửa nhà Hạ Hồng Anh xem náo nhiệt, trong đó có Đổng Lợi Dân cùng ba mẹ của hắn.
Trong lúc Hạ Mộng kéo tay Tiết Minh Nguyệt đi ra ngoài, hai mẹ con đều không hẹn mà cùng hướng Đổng Lợi Dân gật đầu, ánh mắt cảm kích.
Tâm tình Đổng Lợi Dân tức khắc như nở hoa, vui vẻ thiếu chút nữa muốn quơ chân múa tay, hắn cắn chặt khớp hàm, mới miễn cưỡng nhịn xuống khóe miệng đang nhếch lên.
Mẹ Đổng liếc mắt con trai mình một cái, lại nhìn về phía hai mẹ con Hạ Mộng cách không xa, âm thầm phỉ nhổ. Bất quá nếu sau này Hạ Mộng có thể tiếp tục vào đại học, bà ta cũng sẽ không cật lực phản đối giống như trước kia.
Hạ Mộng cũng không biết suy nghĩ trong lòng của mẹ Đổng Lợi Dân, cô chỉ biết lúc này trong lòng mẹ cô khẳng định chẳng dễ chịu, cả người run rẩy, bước chân loạng choạng, cô liền biết. Khẽ cắn môi đem mẹ dìu về nhà.
Mai Hồng Diệp đã biết chuyện xảy ra, nhưng bởi vì con gái còn nhỏ, mẹ chồng cùng cô em chồng nói cô ta ở nhà.
Thấy sắc mặt mẹ chồng trắng bệch, trên mặt vương đầy nước mắt, cả người mềm oặt giống như mì sợi trở về, Mai Hồng Diệp vội chạy nhanh xuống đất hỗ trợ.
Hạ Mộng cùng Mai Hồng Diệp cùng nhau đỡ Tiết Minh Nguyệt lên trên giường đất. Tiết Minh Nguyệt mới nhịn không được khóc lớn thành tiếng.
- Ta ngày thường đối đãi với cô các con thật tốt, lại không nghĩ tới vẫn là ruột thịt hơn.
- Mẹ, người khóc đi, khóc cho thoải mái.
Hạ Mộng biết bởi vì hành động của Hạ Hồng Anh khiến mẹ cô lạnh tâm, mới thấy khó chịu, nếu chỉ đơn thuần là Hồ Bảo Quân nói, chưa chắc mẹ cô sẽ thương tâm khổ sở như vậy.
Đồng Đồng nhìn thấy bà nội khóc thành như vậy, bò lại gần lấy cánh tay nhỏ bé lau nước mắt cho bà.
Tiết Minh Nguyệt vừa thấy cháu gái hiểu chuyện, tri kỷ như vậy, trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút. Bà cảm khái nói:
- Người ở trên thế gian này, vẫn là gặp chuyện mới có thể thấy được ai tốt ai xấu, giống như cách nói đường dài mới biết sức ngựa, lâu ngày mới thấu lòng người, ta vẫn cho rằng cô con đối với chúng ta so với người khác không giống nhau, lúc trước cả nhà bọn họ tới đây, mặc dù ba con cũng chẳng dễ dàng, nhưng là chúng ta dùng hết khả năng giúp đỡ bọn họ, cái giường đất ở phía nam…… Ai, những chuyện qua rồi cũng không nhắc lại nữa, tóm lại như vậy cũng tốt, sớm một chút nhận ra, cũng miễn cho……
Tiết Minh Nguyệt khóc một hồi, cũng chậm rãi bình tĩnh lại, bà muốn cùng Hạ Mộng đi nhà Tần Văn Văn nhưng lại bị Hạ Mộng ngăn cản.
- Mẹ, mẹ đừng đi, mẹ ở nhà trông Đồng Đồng đi. Một mình con đi, hoặc là chị dâu đi cùng con.
Mai Hồng Diệp lập tức tích cực nói:
- Đúng vậy, mẹ, người đã như vậy rồi, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, con cùng Tiểu Mộng đi. Người yên tâm, nhà bọn họ nếu là dám làm gì, con liền cào chết bọn họ.
Tiết Minh Nguyệt nhìn thấy con dâu cả như vậy, trong lòng vẫn là rất vui mừng. Nhà bà ngày thường có chút mâu thuẫn nhỏ, đóng cửa lại làm hòa là được, nhưng là gặp chuyện là phải như vậy, phải đồng lòng.
- Hồng Diệp, vất vả cho con, con đi cùng mới Tiểu Mộng một chuyến. Không cần động thủ liền không động thủ, chúng ta vẫn cùng bọn họ nói rõ ràng, đừng để sau này bên kia có thu lợi gì từ họ, nhà bọn họ lại lấy cái này uy hiếp mình.
Mai Hồng Diệp nhìn ra thái độ của mẹ chồng đối với cô ta có chút biến hóa, trong lòng không khỏi vui vẻ:
- Mẹ cứ yên tâm đi, con khẳng định làm tốt.
Lúc Hạ Mộng cùng Mai Hồng Diệp đi tới nhà Tần Văn Văn, cửa lớn nhà bọn họ vẫn đóng. Hạ Mộng trực tiếp đến bắt đầu gõ cửa. Thực mau, liền có âm thanh mở cửa phòng, sau đó có người hỏi:
- Ai đó?
Hạ Mộng nghe ra là Tần Miễn, cô nâng giọng nói:
- Là tôi, Hạ Mộng.
Tần Miễn có chút giật mình, không nghĩ tới Hạ Mộng lại còn dám tới nhà bọn họ. Hắn ta chần chờ một chút, vẫn là đóng cửa phòng lại, đi đến cạnh cửa lớn, cách cánh cửa hỏi:
- Cô tới đây làm gì?
- Có việc, nhà các người có ở nhà không?
Hạ Mộng hỏi.
- Tôi cùng em gái tôi và mẹ.
- Đúng lúc có người lớn ở nhà, anh mở cửa đi, tôi nói rõ ràng rồi sẽ đi.
Tần Miễn mở cửa ra, đứng ở bên ngoài cửa có Hạ Mộng, còn có một người phụ nữ xa lạ, phỏng chừng là người trong nhà Hạ Mộng.
- Cô vào đi.
Tần Miễn cảm giác trong nhà có hắn ở đây, bọn họ đều là phụ nữ cũng không thể làm gì được, dù sao cũng có đôi lời cần hảo hảo ngồi xuống nói chuyện.
Trần Quốc Hương đang ở trong phòng nói chuyện cùng Tần Văn Văn, hai ngày này bà ta liền cảm giác được con gái có chút không thích hợp, lại nghe một chút tình huống từ con trai, trong lòng bà ta lại càng lo lắng.
Hai người nhìn thấy Tần Miễn dẫn theo Hạ Mộng cùng một người phụ nữ đi vào, bà ta lập tức thay đổi sắc mặt.
- Cô như thế nào còn……
Bà ta nói còn chưa hết câu, Tần Văn Văn giống như nổi điên từ trên giường đất nhảy xuống.
- Hạ Mộng đồ tiện nhân này, nó thế mà còn dám tới. Hôm nay nhất định khiến nó có đi mà không có về.
Khi nói chuyện Tần Văn Văn còn đưa mắt nhìn chung quanh phòng tìm vũ khí. Trần Quốc Hương vội đè lại tay cô ta lại, nhẹ giọng nói:
- Văn Văn, không được. Nghe mẹ khuyên một câu, trước tiên đừng kích động như vậy, cô ta hôm nay tới chưa biết là chuyện gì, vạn nhất là thay đổi chủ ý muốn cùng chúng ta nói điều kiện thì sao? Chúng ta liền tận lực đáp ứng cô ta, đến lúc đó con cũng không cần nghỉ học, không phải là chuyện vui sao?
Tần Văn Văn lập tức lộ ra vui sướng mà nói:
- Chẳng lẽ là chú cùng anh họ, bọn họ……
Trần Quốc Hương gật đầu:
- Rất có khả năng. Chỉ cần không phải kẻ ngốc, cô ta sẽ biết cùng nhà chúng ta nháo ngươi chết ta sống không phải là suy nghĩ sáng suốt.
Tần Văn Văn sửa sang lại vạt áo một chút, buộc lại tóc, sau đó mới đi theo phía sau Trần Quốc Hương ra ngoài.
Hạ Mộng cùng Mai Hồng Diệp không ngồi, mà đứng nhìn..
Khi Tần Văn Văn nhìn thấy Hạ Mộng trong nháy mắt nảy sinh ý muốn muốn giết cô ta, xé ả ta, nhưng bị Tần Văn Văn mạnh mẽ áp xuống.
Hạ Mộng nhìn lướt qua Tần Văn Văn, liền nhìn ra cô ta cũng tiều tụy không ít, trong mắt toàn là tia máu, dưới mắt là một mảnh màu xanh đen, trên khóe môi còn có mấy cái bọt nước, xem ra mấy ngày nay cô ta đúng là sống không tốt lắm. Khóe miệng Hạ Mộng gợi lên một nụ cười châm chọc, chút thống khổ này là sao có thể so cùng những ủy khuất cùng bất công mà cô gặp phải đây?