Sắc mặt Hạ Mộng chợt thay đổi. Bị người sai khiến, vừa nghe được những lời này, người cô nghĩ đến đầu tiên chính là nhà Tần Văn Văn. Trước đó cô đã từng nghĩ đến tình huống này, nhưng nghĩ nhà họ Tần hẳn là không dám làm như vậy, quá rõ ràng, chỉ cần cô xảy ra chuyện gì thì nhà bọn họ sẽ bị nghi ngờ đầu tiên. Nhưng hiện tại chó cùng rứt giậu, cũng không phải không có khả năng.
Người công an kia cùng Chu Bắc Thành đều nhận ra được sắc mặt Hạ Mộng thay đổi.
- Cô có hoài nghi người nào.
Hạ Mộng dùng sức gật đầu:
- Đúng vậy, gần đây tôi phát hiện mình bị người khác mạo danh vào đại học, đang cùng người nhà đó xảy ra vấn đề, bọn họ còn từng uy hiếp tôi……
Người công an sắc mặt càng thêm nghiêm túc:
- Chúng ta đến bên này, cô có thể nói tỉ mỉ mọi chuyện hơn được không?
Chu Bắc Thành cũng chau mày, nhấc chân đi theo.
Hạ Mộng không có báo công an, là bởi vì sợ người nhà Tần Văn Văn có người quen ở đồn công an bên này. Nhưng hiện tại không giống, mọi chuyện biến thành như vậy, cô không thể giấu giếm nữa, một năm một mười đem tình huống nói rõ ràng.
Người công an sắc mặt nghiêm túc ghi chép, hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Một bên Chu Bắc Thành vuốt cằm, ban đầu anh cho rằng Hạ Mộng không có đi làm là vì vết thương trên đầu chưa có tốt, hóa ra lại xảy ra chuyện như vậy. Nếu anh không biết cũng thôi, nếu đã biết rồi liền không thể không giúp.
Lúc sau người công an khép lại số ghi chép, đứng lên:
- Đồng chí Hạ, cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này.
- Cảm ơn.
Hạ Mộng cảm thấy ấm áp, nói rõ ràng mọi chuyện cô lại cảm thấy kỳ thật vô luận đi tới đâu, tới thời gian nào, cũng sẽ có người công bằng chấp hành pháp luật, lại nhiệt tình chính trực.
Lúc Hạ Mộng cùng Chu Bắc Thành cùng nhau đi ra khỏi đồn công an trời đã tối đen. Chu Bắc Thành nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó nhìn về phía Hạ Mộng bên cạnh:
- Nhà em ở đoạn nào? Tôi đưa em về.
Hạ Mộng nghe vậy lại có chút ngượng ngùng. Chu Bắc Thành đã cứu cô, cả buổi tối đi theo chạy trước chạy sau làm chậm trễ rất nhiều thời gian, hiện tại lại muốn đưa cô về nhà, nhưng nếu hiện tại mình cô trở về, cô thật đúng là rất sợ hãi.
- Vậy phiền toái cho anh rồi, anh Chu.
- Không sao, không phiền.
Chu Bắc Thành đi đến trước xe đạp mở xe khóa, ngồi trên yên xe một chân chống xuống đất.
- Em ngồi lên đi, tôi chở em.
Hạ Mộng không có do dự ngồi lên khung xe phía trước, cẩn thận bám vào khung xe.
Chu Bắc Thành thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn như vậy, không tự chủ được lộ ra nụ cười. Dọc theo đường đi, chỗ nào đi được liền đi qua, gặp đoạn tuyết dày hai người liền xuống dưới đi bộ. Vừa đi vừa nói chuyện phiếm xoay quanh chuyện mạo danh.
Hạ Mộng cho rằng Chu Bắc Thành tò mò, cũng không có nghĩ nhiều, đem mọi chuyện nói cho anh nghe.
Chu Bắc Thành vừa nghe Hạ Mộng nói, anh đã có thể biết được mọi chuyện.
Đến con phố gần nhà Hạ Mộng.
Nhìn thấy nhà mình ngay trước mặt, căng thẳng trong lòng Hạ Mộng cũng được buông lỏng. Chuyện xảy ra ngày hôm nay thật quá mức nguy hiểm, hiện tại cô nghĩ lại còn sợ, nếu không có may mắn gặp Chu Bắc Thành, hậu quả thật không dám tưởng tượng, tuy rằng cô có thể trốn vào không gian, nhưng bí mật sẽ bị bại lộ. Cô nhảy xuống xe, nhẹ nhàng nói:
- Anh Chu, đi đường thật sự rất lạnh, không bằng anh vào nhà tôi cho ấm áp, ăn chút cơm.
Chu Bắc Thành nhìn qua cửa cổng đang rộng mở, liếc mắt nhìn thấy ánh sáng nhẹ ở phía trong phòng, lắc lắc đầu:
- Không cần đâu. Em mau vào đi, lâu như vậy chưa trở về, người trong nhà khẳng định đều lo lắng.
- Anh Chu, làm thế nào có thể gặp được anh?
Hạ Mộng muốn cảm ơn Chu Bắc Thành thật tốt, nhưng tình huống trước mắt dù cô có toàn bộ mọi thứ trong không gian trung tâm thương mại, nhưng lại không có cách nào lấy ra món đồ thích hợp đưa cho người ta, chỉ có thể tạm gác lại về sau cảm tạ.
Chu Bắc Thành ánh mắt thâm thúy, hàm chứa ý cười hỏi:
- Vì sao lại muốn tìm tôi?
Hạ Mộng nhìn thấy gương mặt tươi cười của người đối diện, cả người nhịn không được có chút run run, tim đập cũng nhanh hơn vài phần, cô vội cắn môi dưới nói:
- Đương nhiên là muốn cảm ơn anh, cảm ơn anh, hôm nay nếu không có anh……
Gương mặt Chu Bắc Thành đầy bình tĩnh nhìn cô, qua vài giây sau mới nói:
- Có duyên sẽ gặp được.
Hạ Mộng nghe anh nói như vậy, lại bị nụ cười thần thần bí bí kia của anh làm cho có chút ngốc lăng. Như thế nào là có duyên a? Giữa người với người đôi lúc quay người đi sẽ không còn được gặp lại.
- Anh có phải hay không sợ phiền toái?
Chu Bắc Thành bị bộ dáng có chút ngây thơ lại ngốc ngốc của Hạ Tiểu Mộng chọc cười, thật đáng yêu, ý cười từ khóe mắt đến đuôi lông mày, trong mắt có ánh sáng chợt lóe.
- Không đùa nữa, kỳ thật chúng ta là đồng nghiệp cùng đơn vị.
Hạ Mộng khó có thể tin trợn mắt há mồm nhìn:
- “A? Đồng nghiệp? Chính là tôi……
Nửa câu sau đang định nói, thì kịp thời nuốt xuống. Cô lập tức nghĩ tới lời Lư Hiểu Na nói có một sinh viên ngành lâm nghiệp từ thủ đô tới đây, thế nhưng lại là Chu Bắc Thành!
Lại nghĩ đến những lời nói đầy cuồng vọng của cô cùng anh cả, trong nháy mắt khuôn mặt Hạ Mộng đỏ bừng! Này thật quá mất mặt! Sau này chờ ngày nào đó Chu Bắc Thành biết được còn không ……
Chu Bắc Thành nhìn Hạ Mộng đầu tiên là khiếp sợ cùng hiểu rõ, lúc sau ngượng ngùng đến mức cả khuôn mặt đều đỏ bừng, cũng không biết vì cái gì, trong lòng tự nhiên lại có một loại cảm giác sung sướng không nên lời.
- Mau về nhà đi, Hạ Mộng, gặp lại sau.
- Gặp lại sau, anh Chu, anh đi đường cẩn thận.
Anh sung sướng cười cười phất tay với cô, sau đó leo lên xe đạp nghênh ngang mà đi.
Hạ Mộng nhìn thân ảnh anh rời đi, tâm tình rất phức tạp, thẳng đến khi không nhìn thấy người nữa cô mới xoay người vào cửa.
Chờ Hạ Mộng vào phòng, Tiết Minh Mguyệt cùng Hạ Tiêu bọn họ đang bàn bạc chia nhau đi chỗ nào tìm cô. Tiết Minh Nguyệt gấp gáp nói:
- Con cái đứa nhỏ này đã chạy đi đâu? Muộn như vậy còn không trở lại, anh hai con đã đi một vòng lớn tìm con!
- Đúng vậy, em rốt cuộc đã đi đâu? Thật là làm người ta lo lắng!
Hạ Tiêu lo lắng, sợ em gái xảy ra chuyện gì không tốt, thậm chí vừa rồi hắn còn muốn đến nhà Tần Văn Văn.
- Em gái, em làm chúng ta đều vội muốn chết……
Mai Hồng Diệp ôm đứa nhỏ đi tới quan sát Hạ Mộng, cảm thấy có chút không thích hợp, nếu cô em chồng thật sựxảy ra chuyện gì, có khi chồng mình còn muốn giết người.
Hạ Mộng vội vàng giải thích:
- Con ở thành phố đi dạo, sau lại đi cửa hàng bách hóa, làm chậm trễ nhiều thời gian, lúc về trên đường vắng, đụng phải người xấu…… May mắn, gặp được người nhà ông lão ở bệnh viện, cái người mà đã đưa con tờ báo gửi cho anh hai đã cứu con, sau đó còn có người qua đường đến giúp đem hai người kia đưa đến đồn công an……
Bởi vì còn ở trong giai đoạn điều tra, cho nên Hạ Mộng không có tùy tiện nói ra chuyện cô hoài nghi là người nhà Tần Văn Văn sai khiến, cũng sợ người nhà biết được lại xúc động đến tìm nhà họ Tần tính sổ.
Tiết Minh Nguyệt, cùng hai người còn lại nghe được đều sợ hãi không thôi, nếu không phải gặp được người tốt, không biết Tiểu Mộng còn gặp cái chuyện gì nữa.
Hạ Tiêu sắc mặt đen như đáy nồi, hắn suy đoán hai người đó khẳng định có vấn đề, không chừng là có liên quan tới nhà Tần Văn Văn, bằng không sao lại trùng hợp như vậy, em gái cùng chị dâu mới đi nhà bọn họ ngả bài, em gái liền có chuyện.