Hạ Mộng không biết vừa rồi đã vô tình bị người khác ghét bỏ, trên đường về nhà, cô ghé vào cửa hàng ở khu lâm nghiệp. Hiện tại cô không có nhiều cơ hội đi ra ngoài, nên lần nào cô cũng muốn mang thêm một ít đồ gì đó về nếu có thể. Nhưng không ngờ vừa bước vào cửa hàng lại gặp người quen.
Tần Văn Văn cùng Tần Miễn đang ở trước quầy mua đồ.
Lại nói đến hai kẻ hôm đó, cho dù công an vẫn đang điều tra, nhưng qua phân tích, cô cảm thấy khả năng đến bảy tám phần là nhà họ Tần làm. Là người mạo danh cô học đại học, thế nhưng lại tìm người muốn hại cô, thật đáng xấu hổ. Bây giờ nhìn thấy hai anh em bọn họ, Hạ Mộng càng thêm tức giận, kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt.
Mà Tần Văn Văn bị nhà cô ta quản nghiêm, không dễ gì để cô ta ra ngoài, cho dù có được ra ngoài, cũng phải để Tần Miễn đi theo. Mà kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện - Hạ Mộng, lúc này lại mặt mũi hồng hào, bộ dáng thản nhiên tự đắc, giống như không vì chuyện ngày đó mà chịu ảnh hưởng, càng làm cô ta hận đến ngứa răng. Dù thế nào đi nữa, cô ta cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm có này, cô ta muốn trả thù.
Tần Miễn vừa nhìn thấy Hạ Mộng, nhanh chóng nắm lấy cánh tay của em hắn, sợ rằng cô ta sẽ làm ra điều gì không tưởng tượng nổi.
Tần Văn Văn cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của Tần Miễn nhưng không được, cô ta chỉ có thể thở hổn hển hét về phía Hạ Mộng:
- Hạ Mộng, cô có dám một mình nói vài câu với tôi không?
Hạ Mộng khinh thường liếc cô ta, chế nhạo nói:
- Không có gì mà không dám! Tôi cũng chẳng làm chuyện gì xấu xa, độc ác, tôi không giống cô! Cô hét lớn như vậy có ích gì? Anh trai cô đồng ý?
Tần Miễn rũ mắt, mím chặt môi, hắn ta biết là bọn hắn có lỗi với Hạ Mộng, cô hận bọn hắn cũng là chuyện dễ hiểu.
Hắn ta nhẹ giọng mắng Tần Văn Văn:
- Em muốn nói cái gì? Định giở trò?
- Chuyện gì à? Em đang có rất nhiều chuyện muốn nói với ả ta, em sắp bị nghẹn đến điên rồi đây!
Tần Văn Văn sắc mặt âm trầm uy hiếp Tần Miễn:
- Nếu anh dám không cho em đi, em liền chết cho anh xem!
Tần Miễn cũng sợ Tần Văn Văn làm chuyện điên rồ nên đành phải đồng ý, ghé sát tai cô ta nói nhỏ:
- Nhưng em phải biết đúng mực, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, không cần anh phải dạy cho em đúng không?
Mặc dù chuyện kia được cậu của hắn ta lợi dụng quan hệ tạm thời đè ép xuống, nhưng Hạ Mộng thông minh như vậy, cô ta nhất định sẽ nghi ngờ.
Tần Văn Văn nghe hắn ta nói xong liền gật đầu tỏ vẻ đã biết, nhưng trong mắt hiện lên sát khí.
Hạ Mộng nhìn hai anh em bọn họ thì thầm với nhau, trong đôi mắt sáng ngời của cô có một chút tính toán. Mặc dù cô không biết, đến lúc này rồi Tần Văn Văn còn có điều gì muốn nói với cô, nhưng nếu muốn đánh, cô cũng không sợ. Nhắc mới nhớ, từ khi tìm được dùi cui điện, cô còn chưa dùng thử bao giờ, vừa lúc nhân cơ hội dùng thử trên người Tần Văn Văn coi như thí nghiệm, vừa xem khả năng của nó, vừa dậy cho Tần Văn Văn một bài học cho hả giận, một mũi tên trúng hai đích, cớ sao mà không làm.
Ba người cùng rời khỏi cửa hàng. Hạ Mộng đưa mắt nhìn xung quanh, rồi chỉ thẳng vào ngõ nhỏ đối diện:
- Qua đó đi nói đi.
Tần Văn Văn nhìn một cái, liền im lặng đi theo không phản đối.
Tần Miễn không yên lòng mà đi theo, cuối cùng bị Tần Văn Văn bắt đứng lại ở đầu ngõ.
Hạ Mộng cố ý đi sâu vào bên trong, sau đó lặng lẽ nhìn khoảng cách Tần Miễn, cố ý để
Tần Văn Văn đưa lưng về phía hắn ta.
Tần Văn Văn đút hai tay vào áo khoác, căm hận nhìn chằm chằm Hạ Mộng:
- Cô có biết tại sao tôi lại giả mạo cô không?
Hạ Mộng bị bộ dạng căm hận của Tần Văn Văn làm cho tức giận đến bật cười:
- Còn có thể vì cái gì? Chính mình không cố gắng lại ác độc ăn cắp thành quả của người khác để vào đại học, mà tôi lại trở thành đá kê chân của cô. Nhưng mà ông trời có mắt, bị tôi phát hiện ra, cách giải quyết cho cô chỉ có một đó là thôi học. Mấy ngày nay thật chẳng dễ dàng nhỉ, nhìn khuôn mặt nhỏ gầy này, gò má thì nhọn hoắt, quầng thâm mắt đen giống như bị người ta đánh cho hai nhát, nhìn cô thật khó coi.
Hạ Mộng nói thiếu chút nữa làm Tần Văn Văn tức muốn hộc máu!
Cô ta quan tâm nhất là ngoại hình, trước kia vì không đẹp bằng Hạ Mộng nên giáo viên và bạn cùng lớp chỉ để ý Hạ Mộng xinh đẹp, cho dù cô ta có làm gì đi chăng nữa, cũng chẳng thể thu hút sự chú ý của người khác, mà chỉ có thể được chú ý khi trở thành bạn của Hạ Mộng, bởi vậy mà cô ta ghét Hạ Mộng. Cô ta tức giận nói:
- Đẹp cũng có ích lợi gì? Kết quả vẫn là mất cơ hội vào đại học, điều duy nhất cô làm được cũng chỉ là làm tôi thôi học thôi, cho dù tôi thôi học thì sao, cô cũng không có cách nào tiếp tục học, hơn nữa tôi không ngại nói thẳng cho cô, lui liền lui tôi không quan tâm, về sau còn rất nhiều cơ hội tốt cho tôi, nhưng chỉ cần tôi còn sống một ngày, tôi tuyệt đối sẽ không để yên cho cô, sau này cô cùng người nhà cô cũng đừng nghĩ đến việc mọi chuyện đã chấm dứt.
Đôi mắt Hạ Mộng hơi nheo lại, toát ra một tia nguy hiểm, cô lạnh lùng nói:
- Cô muốn trả thù tôi thế nào? Là giống ngày đó tìm hai người hại tôi sao?
Con ngươi của Tần Văn Văn theo bản năng rụt lại, tuy rằng thật nhanh nhưng vẫn bị Hạ Mộng nhìn thấy, lửa giận bừng bừng nói:
- Hóa ra là nhà cô đứng sau.
Tần Văn Văn vội vàng phủ nhận:
- Cô ăn nói bậy bạ gì đó? Nhà chúng tôi không thèm làm loại chuyện này. Cô không có bằng chứng thì đừng có vu oan.
Hạ Mộng đã tìm được câu trả lời từ phản ứng cùng ánh mắt của Tần Văn Văn, cô khịt mũi lạnh lùng nói:
- Là thật thì không giả được, rồi sẽ có ngày sự thật được phơi bày.
Tần Văn Văn nhếch lên khóe miệng, cô ta đã nghe cậu nói, sẽ xử lý hai tên bên đó càng sớm càng tốt, sẽ không liên lụy đến nhà bọn họ, cho nên cô ta không có sợ hãi nói:
- Vậy thì hãy chờ xem.
Hạ Mộng đột nhiên vươn tay trái nhanh như chớp bóp cằm Tần Văn Văn, hung ác nói:
- Biết không, bây giờ tôi đang rất muốn đánh cô một trận.
Tần Văn Văn nắm chặt con dao găm trong túi nói:
- So với cô tôi còn muốn hơn thế, tôi chỉ hận không thể giết..
Hạ Mộng không đợi cô ta nói xong, nhanh chóng lấy dùi cui điện từ trong không gian ra, dí vào bụng cô ta.
Đôi mắt của Tần Văn Văn lập tức trợn to, mặt méo mó. Cô ta cảm thấy đau đớn, muốn hét lên nhưng không thể phát ra tiếng.
Hạ Mộng cũng sợ làm chết người, trên tay dính máu kẻ tiểu nhân không đáng, nhanh chóng thu dùi cui điện vào không gian.
Tần Văn Văn khuỵu xuống.
Tần Miễn quay đầu lại, nhìn thấy em gái hắn và Hạ Mộng một quỳ một đứng, lập tức chạy như điên tới: