Ngày hôm sau, Hạ Mộng và Hạ Tiêu hỏi đường đến một cửa hàng đồ cổ.
Khi bước vào cửa hàng, đập vào mắt hai người là một quầy kính, trong quầy kính và các kệ phía sau có nhiều đồ đạc với nhiều hình dạng, kích thước, hoa văn và màu sắc khác nhau, trên tường còn có một số bức tranh cổ.
Hạ Mộng nhờ ông chủ đến nhìn chiếc bình sứ mà cô mang theo.
Ông chủ khoảng ngoài năm mươi tuổi, không cao lắm, khuôn mặt tròn tròn, có râu quai nón.
Sau khi nhận được lấy bình sứ, ông ta nhìn kỹ một lúc lâu, sau đó lật nó lên, nhìn chữ ký dưới đáy bình, rồi dùng kính lúp soi lại.
Hạ Tiêu rất quan tâm đến việc chiếc bình sứ mà em gái mua trị giá bao nhiêu, hắn nhìn chằm chằm vào nó không chớp mắt.
Hạ Mộng bị những thứ khác trong cửa hàng đồ cổ thu hút. Hỏi giá cả một chút, biết món đồ sứ trắng xanh nhỏ nhỏ giá một hai đồng, những bức tranh, thư pháp nổi tiếng có giá từ mười đến vài chục đồng, Hạ Mộng kiềm chế hết mức có thể, không muốn để lộ nội tâm kích động. Cô quyết định dù bình sứ không bán được bao nhiêu nhưng sau này chắc chắn cô sẽ mua thêm, cô sẽ mua theo từng đợt.
- Tôi chỉ có thể trả như vậy, không thể nhiều hơn một xu.
Hạ Tiêu ngây ngẩn cả người, hai trăm đồng là rất nhiều tiền.
Hạ Mộng cũng rất ngạc nhiên! Cô không ngờ cái bình này lại bán được hai trăm đồng. Cô chỉ mơ hồ nhớ ra nó được cô mua ở một quầy hàng nào đó. Đây cơ hội hiếm có, mấy năm nữa cũng không cần bận tâm suy nghĩ về giá trị của chiếc bình sứ này, dù sao cái cũ không đi thì cái mới cũng không thể tới, cô cần nhiều hơn thế. .
- Chắc chắn rồi, bán đi.
Sau khi giao dịch hoàn tất, Hạ Mộng đã chi một trăm đồng để mua các bức tranh của Tề Bạch Thạch và Trương Đại Thiên(*), cũng như một số đồ dùng.
(Tề Bạch Thạch và Trương Đại Thiên: là họa sĩ Trung Quốc)
Hạ Tiêu cũng không thể diễn tả cảm xúc của mình bằng lời. Mặc dù hắn không hiểu vì sao em gái lại sẵn lòng bỏ ra gần ba tháng lương để mua mấy bức tranh này, nhưng vì cô thích nó nên hắn vẫn ủng hộ cô mua nó.
Chiếc bình sứ này không chỉ là món đồ thử vận may, mà còn là cái cớ để Hạ Mộng bắt đầu thu thập đồ cổ.
Sau khi rời khỏi cửa hàng đồ cổ, Hạ Mộng cố tình nhờ Hạ Tiêu đưa đến những nơi buôn bán đồ cổ khác.
Cuối cùng, Hạ Tiêu cũng chi mười ba đồng để mua một vài món đồ. Hắn không khỏi cảm khái:
- Em gái, có tiền thật tốt, muốn mua gì liền mua.
Lần này hắn đi cùng em gái, cũng có cơ hội để nhìn ra thế giới bên ngoài. Nếu không có chuyến đi này, hắn có thể sẽ không bao giờ biết rằng cuộc sống ở thành phố lớn rất khác so với vùng quê nhỏ.
Hạ Mộng nghĩ anh hai đang vui vẻ, cô cười hỏi:
- Anh có thích nơi này không? Nếu anh thích thì sau này có cơ hội gia đình chúng ta chuyển đến đây được không?
Còn mấy năm nữa, cô sẽ không để cho gia đình gặp chuyện gì không may, sau này cũng vậy.
Hạ Tiêu thật sự suy nghĩ, sau đó nói:
- Ai mà không thích thủ đô, vấn đề là nhà chúng ta không có người thân, bạn bè ở đây, muốn nương tựa cũng không có ai.
Hắn biết sau khi Tần Văn Văn bị đuổi học, nhà họ Tần nhất định ghi hận, sau này sẽ trả thù là chắc chắn, nếu thực sự có thể chuyển tới đây, sẽ tránh được rất nhiều phiền phức, nhưng tất cả công việc của họ ở đó, chuyển đi cũng không dễ dàng như vậy.
- Không có người thân, bạn bè thì cũng có thể làm được, nhưng phải đợi thời cơ.
Nếu Hạ Mộng tiếp tục kỳ thi tuyển sinh đại học, cô sẽ đến thủ đô thi, sẽ là điều kiện để gia đình cô chuyển tới.
Hạ Tiêu nói đùa nói:
- Anh biết, về sau em tìm một đối tượng bên này không phải được rồi sao? Đúng rồi, cái người họ Chu kia không phải là người ở thủ đô sao?
Hạ Mộng đập mạnh vào tay Hạ Tiêu:
- Anh hai! Anh đang nói cái gì vậy!
Cô rất biết ơn Chu Bắc Thành, nhưng so sánh liền thấy bọn họ không cùng tầng lớp, khi nhìn mẹ anh, cô nhận ra sự khác biệt về địa vị gia đình thậm chí còn lớn hơn.
- Được rồi, không chọc em nữa.
Mặc dù Hạ Tiêu có ấn tượng tốt với Chu Bắc Thành, cũng rất biết ơn anh, nhưng sau khi gặp mẹ anh, hắn cũng không muốn để sau này em gái có người mẹ chồng quá đáng, mắt cao hơn đầu như thế này.
Khi cả hai vừa nói vừa cười trở lại nhà khách, họ thấy Lãnh Dịch Minh mặc một chiếc áo khoác len đang đứng ở cửa.
Nếu người này không xuất hiện, Hạ Mộng và Hạ Tiêu gần như đã quên mất chuyện chụp ảnh. Hai người họ thậm chí còn quên không lấy những tấm được chụp ở Quảng trường Thiên An Môn.
Lãnh Dịch Minh nói với vẻ mặt hối lỗi:
- Thật xin lỗi, tôi bận công việc, vì vậy hôm nay tôi mới rửa ảnh đến đây được.
- Không sao đâu.
Hạ Mộng và Hạ Tiêu đồng thanh nói.
Lãnh Dịch Minh đưa cho hai người phong bì có chứa bức ảnh:
- Hình ảnh rất đẹp.
Hạ Mộng và Hạ Tiêu đồng vội vàng nói cảm ơn, sau đó mở ra xem.
Không chỉ có hiệu ứng tốt, ánh sáng, bộ bố cục hoàn hảo, hai người trong ảnh được chụp cũng rất đẹp.
Lãnh Dịch Minh cố ý chạy tới đưa ảnh chụp, hai người cũng không thể để hắn làm việc miễn phí được, muốn mời ăn tối nhưng bị từ chối.
Cuối cùng, Hạ Tiêu đề nghị lên phòng trò chuyện. Đương nhiên là phòng của Hạ Tiêu.
Sau khi ngồi xuống, Lãnh Dịch Minh cười nói:
- Tôi còn chưa biết hai người đến từ đâu.
Hạ Tiêu vừa rót nước vừa đáp:
- Tấn Thành, anh biết chỗ này không?
Lãnh Dịch Minh kêu lên một tiếng:
- Có phải lần trước Quách Tiểu Xuyên viết một bài thơ <<*Mùa vàng của thế giới bạc>> trên tờ Nhân Dân Nhật Báo kia có phải chính là nơi này hay không?
(*白银世界的黄金季节)
Hạ Tiêu hào hứng gật đầu:
- Đúng, đúng vậy! Anh ấy đã đến lâm trường cục lâm nghiệp của chúng tôi để kiểm tra và trải nghiệm cuộc sống trong bảy tám ngày.
Kể từ khi lên báo, đôi khi hắn còn nghe được người ta nói chuyện trong đơn vị..
Hạ Mộng nghe hai người trò chuyện, mặc dù không nói được lời nào, nhưng cô không chỉ đọc bài báo này, mà còn đọc <<*Ba bài hát trong khu rừng>> của nhà thơ Quách Tiểu Xuyên.
(*林区三唱)
Khi đó cô xuyên đến tương lai, không tìm thấy người thân và dấu vết của quê nhà, chỉ có thể tìm tòi tư liệu về khu rừng an ủi, liền đọc được cái này, càng đọc càng cảm thấy thân thiết.
- Nơi đó thật đúng là một nơi thật tuyệt, có biển có rừng cánh đồng tuyết, ngàn dặm băng, vạn dặm tuyết bay.
Khi Lãnh Dịch Minh nói lên những lời này trong mắt đều là mong đợi:
- Về sau nếu có cơ hội, tôi cũng muốn đến đó tận mắt nhìn thấy, chụp một ít ảnh chụp.
Hạ Tiêu hào hứng nói:
- Nếu anh đến đó, hãy viết thư cho tôi, tôi sẽ đưa anh lên núi chụp ảnh rừng thông đỏ, rừng bạch dương, trời xanh mây trắng. Còn có rất nhiều cảnh đẹp khác nữa.
Họ càng nói càng hăng say, sau đó trao đổi địa chỉ gửi thư.
Sau khi Lãnh Dịch Minh rời đi, Hạ Mộng hỏi Hạ Tiêu,
- Anh hai, không phải bình thường anh rất cẩn thận sao? Tại sao anh không đề phòng Lãnh Dịch Minh, anh còn nói cho người ta biết địa chỉ của mình.
Hạ Tiêu gãi gãi sau đầu:
- Không biết tại sao, anh có cảm giác rất thân thiết với người này, giống như quen biết từ lâu. Hơn nữa, người ta còn chụp ảnh miễn phí cho chúng ta, còn mang tới tận đây, nói gì thì nói cũng phải tìm cơ hội trả lại.
Hạ Mộng cũng có suy nghĩ giống như anh hai của mình, cô không muốn mắc nợ người khác,người khác đối xử tốt với cô, cô cũng muốn được trả lại nhiều hơn, nhưng việc nói cho người ta biết địa chỉ của mình thật không nên.
Hai anh em không nói về vấn đề này quá lâu, liền nhanh xem xét mấy món đồ đã mua.