Hạ Mộng cùng Lư Hiểu Na là hàng xóm đối diện nhau, cùng nhau lớn lên lại làm chung một chỗ. Vài năm trước quan hệ của hai người rất bình thường, nhưng đã nhiều năm không gặp, cảm giác khi xưa đã không còn mà trở nên xa lạ .
Vừa nhìn thấy Lư Hiểu Na Hạ Mộng liền cười khẽ nói:
- Chị Hiểu Na, nhà chị ăn cơm chưa?
- Đã ăn xong từ sớm rồi. Chị liền đi dạo một lúc. Nhà em ăn cơm thật lâu.
Lư Hiểu Na thấy Hạ Mộng cho dù mới ra viện nhưng đã được mọi người trong nhà chăm sóc tốt, khuôn mặt lại hồng hào xinh xắn giống nụ hoa chớm nở, còn được mặc quần áo tốt, Lư Hiểu Na lại cúi đầu nhìn chính mình, áo khoác còn có vết vá, tức khắc trong lòng có chút ghen tỵ, hụt hẫng Hai gia đình sống đối diện nhau, cả hai người đều là con gái, cha mẹ cô ấy vẫn còn sống khỏe mạnh, Hạ Mộng lại không có cha, so ra thì một người là cây cỏ, một người lại là bảo bối, thật là làm người ta sinh lòng ghen tức .
Hạ Mộng nghe vậy liền đáp:
- Hai anh trai em uống rượu, bằng không cũng đã ăn xong từ sớm rồi.
Hạ Mộng cầm ấm trà trên bàn thấy nhẹ bẫng, đưa mắt nhìn trong phòng không thấy ấm nước nóng, vì thế nói:
- Chị Hiểu Na, chị trước ngồi đây chờ em chút, em đi lấy nước, sẽ quay lại ngay.
Lư Hiểu Na xua tay nói:
- Chị không khát, không cần phiền phức tới vậy, em mới ra viện nên nghỉ ngơi nhiều.
- Không sao đâu chị đợi em chút.
Hạ Mộng híp mắt cười, cô nhìn ra Lư Hiểu Na là đang khách khí, cô mang theo ấm trà ra khỏi phòng đi đổ nước.
Lư Hiểu Na nhìn thoáng qua trên giường thấy Hạ Bằng đang ngủ còn phát ra tiếng ngáy o o, có chút ghét bỏ bĩu môi, cũng đi ra ngoài.
- Lần trước chị muốn đến thăm em, sau đó mấy chị em chỗ làm cũng muốn sắp xếp thời gian đi, nhưng hôm qua tan làm vừa lúc ở cổng gặp anh hai của em đi đổ nước, anh ấy nói hôm nay em có thể xuất viện, vì vậy chị liền không đến bệnh viện nữa. Đầu em thế nào rồi? Qua vài ngày có thể đi làm bình thường được chưa?
Hạ Mộng ngước mắt nhìn Lư Hiểu Na một cái, nghĩ thầm đến thăm cô cũng chỉ có đồng nghiệp trong kho, làm gì có thấy cô ta:
- Bác sĩ nói là không còn gì đáng ngại, nhưng cần nghỉ ngơi nhiều, có lẽ là một thời gian tới em không đi làm được.
Hạ Mộng vừa nói chuyện vừa cầm lấy đồ bắc bếp, lấy ấm nước nóng từ trên bếp xuống, mở nút gỗ, rồi đổ nước vào ấm trà.
- Không cần vội đi làm đâu,em bị thương ở đầu cần nghỉ ngơi nhiều, nếu không sẽ ảnh hưởng sau này, không hẳn phải đi làm luôn, nhà em điều kiện cũng không tồi .
Lư Hiểu Na đảo mắt:
- Đúng rồi, chị vừa mới nghe nói chuyện này, không biết em có biết không, xưởng chúng ta năm sau sẽ có một sinh viên tốt nghiệp lâm nghiệp, đại học thủ đô tới xưởng chúng ta làm việc.
- Vậy ạ? Trước đó em lại không hay biết có việc này. không biết sinh viên đó là nam hay là nữ?
Hạ Mộng rất kinh ngạc, trước khi cô xuyên qua ở đơn vị cũng chưa nghe nói qua, không nghĩ tới, ở địa phương xa xôi như vậy, mà còn được phân sinh viên tới làm việc, hơn nữa lại còn là sinh viên thủ đô, tuy rằng cô xuyên tới tương lai, biết được ngành lâm nghiệp về sau ít được để ý, nhưng ở thời điểm này nó lại rất quan trọng cho việc phát triển đất nước.
Lư Hiểu Na mặt mày hớn hở nói:
- Là nam. Cũng không biết lớn lên như thế nào, nhưng mà chắc cũng cao to mặt mày sáng sủa, mà dù thế nào thì cũng là cái bánh nhân thịt, con gái ở chỗ mình khẳng định rất nhiều người đều ngo ngoe rục rịch chờ cấp trên giới thiệu đối tượng, hoặc là trực tiếp theo đuổi người ta đấy.
- Chắc chắn là vậy.
Điều kiện tốt như vậy tới xưởng, không khác gì bánh nhân thịt, rất nhiều người đều muốn ăn, nhưng cuối cùng ai có thể nắm được còn xem bản lĩnh của người đó ra sao. Hạ Mộng nghe một chút liền thôi, căn bản không để trong lòng, dù sao cũng không có liên quan tới cô..
Lư Hiểu Na thấy phản ứng điềm nhiên của Hạ Mộng, không khỏi nhíu mày, vừa định nói tiếp thì cửa phòng đột nhiên truyền tới tiếng bước chân. Hai người đồng thời nhìn về phía cửa, có một người đàn ông mang mắt kính, thân mình cao lớn, mang một thân khí lạnh xuất hiện ở cửa nhà. Bởi vì hắn mang mũ và khăn quàng cổ, trên mắt kính còn có một tầng sương trắng, nên Hạ Mộng cũng không có nhận ra đối phương là ai.
Nhưng người bên cạnh cô Lư Hiểu Na đôi mắt lại tỏa sáng, vẻ mặt kích động hớn hở mở miệng:
- Anh Lợi Dân, sao anh lại tới đây? Em vừa rồi còn qua nhà anh tìm em gái anh chơi, lúc ấy anh còn không ở nhà……
Hạ Mộng vừa nghe thấy tên này, lại đối phương tháo mắt kính xuống, cô liền biết là ai. Đúng là ở trên phố, cách nhà cô dượng của cô có nhà Đổng gia, có con trai Đổng Lợi Dân, hắn thi trượt đại học, liền đi trường trung học làm thầy dạy toán.
Đổng Lợi Dân nghe thấy nói vậy cũng không nể mặt, nhìn Lư Hiểu Na lạnh nhạt nói:
- Qua đây có chút việc.
Sau đó hắn nhìn về phía Hạ Mộng đầy dịu dàng, khóe miệng nhếch lên:
- Vừa rồi anh gặp được anh hai em, hắn nói có người cho hắn mấy tờ báo, bên trong có mấy tờ nhân dân nhật báo, anh có hỏi mượn đọc, thì hắn nói qua đây lấy.
Hạ Mộng vừa nghe thì biết hóa ra là vì việc này, lập tức thoải mái nói:
- Được, vậy anh trước vào nhà chờ em một lát, em đi lấy cho anh.
Cô nhớ rõ xấp báo chí kia là đặt ở trong túi xách, sau khi xuất viện về nhà, mẹ với anh hai có dọn dẹp qua không thì cô không rõ, nhưng mà chắc chắn là nó ở tây phòng.
Đổng Lợi Dân thấy bộ dạng tự nhiên của Hạ Mộng, có chút không được tự nhiên, nhẹ nhàng ho khụ một tiếng:
- Tốt, vậy làm phiền em.
Nói xong hắn liền quay đầu đi nơi khác, gương mặt hồng rực khả nghi.
- Không có gì.
Hạ Mộng cũng không có chú ý tới hành động của hắn, cô đem ấm trà đưa cho Lư Hiểu Na, sau đó đi đến tây phòng.
Lư Hiểu Na lại nhìn thấy tất cả trong mắt, cô ta nắm chặt ấm trà trong tay, cắn môi, ánh mắt u oán đi theo phía sau Đổng Lợi Dân vào đông phòng.
Hạ Mộng nhanh chóng đi tây phòng, phát hiện Đồng Đồng cùng chị dâu đang ngủ, liền nhẹ nhàng tìm kiếm, muốn mau chóng tìm được túi, lấy mấy tờ nhân dân nhật báo kia.
Chờ trở lại đông phòng, Hạ Mộng cảm giác bầu không khí có chút quái dị.
Lư Hiểu Na thì vành mắt ửng đỏ, muốn nói lại thôi.
Đổng Lợi Dân lập tức từ trên ghế đứng dậy, đôi mắt đảo một chút, bộ dáng muốn đi ngay, làm Hạ Mộng thiếu chút nữa hiểu lầm hắn là bởi vì nhìn thấy cô mới như vậy, nhưng ngẫm lại thấy cũng không khả năng, khẳng định là tờ báo chí trong tay cô.
Lúc này, muốn hiểu biết tin tức trong ngoài nước thì trừ bỏ radio, cũng chỉ còn cách xem báo chí.. Mà nơi này bọn họ vị trí xa xôi, lại là khu rừng núi, không giống thủ đô phồn hoa đông đúc hay thành phố lớn tấp lập xe cộ. Nơi đây phương tiện liền hạn chế, huống hồ, trừ bỏ đơn vị cả năm đặt mua báo chí bên ngoài, cũng có báo chí lẻ bán, nhưng cũng có người luyến tiếc không dám bỏ tiền ra để mua báo đọc. Cho nên, lúc ấy ở bệnh viện, ông lão gọi cô lại muốn đem báo chí đưa cho anh hai cô, cô ngoài cảm ơn, đồng thời cũng đối với thân phận đối phương có một chút suy đoán.
Sau khi nhận báo, Đổng Lợi Dân vội vã rời đi.
Lư Hiểu Na lại dùng ánh mắt dò xét đánh giá Hạ Mộng.
Hạ Mộng rất không thoải mái, không hiểu được tình huốnglà gì, cô nhíu mày, không khách khí, lạnh giọng hỏi:
- Sao chị lại nhìn em với ánh mắt như vậy? Vừa rồi lúc em không ở đây có phải đã xảy ra chuyện gì không?
- A...Không có gì. Chị thấy quần áo của em làm khá đẹp, đang muốn hỏi em chỗ đặt may.
Lư Hiểu Na kỳ thật cũng nhìn ra Hạ Mộng đối với Đổng Lợi Dân căn bản là không có cái tâm tư kia, nhưng cô ta vẫn ghen ghét, khó kiềm chế, nhịn không được bật thốt lên.
- Trước đó chị nói là đơn vị có một nam sinh được phân tới, em không có suy nghĩ gì sao?
Hạ Mộng sao có thể tin lý do thoái thác của Lư Hiểu Na, ẩn tượng của cô ta với cô càng không tốt, ngữ khí lạnh nhạt nói:
- Em có thể có cái ý gì được chứ ạ?
Lư Hiểu Na làm bộ làm tịch thở dài:
- Chị chỉ là học sinh trung học lại làm việc ở phân xưởng, cũng không dám suy nghĩ đến, nhưng em tốt nghiệp cao trung, lớn lên lại xinh đẹp, trong nhà điều kiện cũng tốt , lại làm trong văn phòng, không cần dùng sức cũng có thể bì được với được rồi!
Hạ Mộng nhìn Lư Hiểu Na âm dương quái khí, nếu không phải Tết nhất, cô khẳng định hảo hảo thu thập cô ta một phen:
- Em vì cái gì phải suy nghĩ? Lại nói sinh viên thủ đô thì sao? Em còn chưa nhất định thấy người ta tốt đâu.
Hạ Mộng nói liền một mạch xong. Ai cũng không nghĩ tới, ở đầu giường đất Hạ Bằng đang ngủ bỗng nhiên ngồi dậy trừng mắt nói một câu:
- Em gái tôi nói rất đúng, sinh viên thì sao, còn không phải hai con mắt một cái miệng, chúng ta còn chướng mắt.
Hạ Mộng đỡ trán, anh cả cô lại trực tiếp xuyên tạc ý tứ của cô thành như vậy, nhưng mà cũng chẳng sao cả.
Hai anh em kẻ xướng người hoạ bộ dáng ngông cuồng, làm Lư Hiểu Na tức giận muốn hộc máu. Nhưng cô ta lại không có biện pháp phản bác, bây giờ đang 30 tết, lại còn đang ở nhà người ta, một khi nháo lên, không nói người khác, ba cô ta cũng sẽ mắng chết cô ta,ai mà ngờ được chỉ vì ghen tị trong lòng mà cô ta lại nói những lời này trong lúc tức giận.