Hạ Mộng biết mẹ cô phải chịu đựng biết bao nhiêu đau khổ dưới bàn tay của mụ ta. Bây giờ mụ ta không để bọn họ vào mắt, còn dám tung tin đồn thất thiệt, nếu không dọn dẹp thật tốt thì chẳng lẽ giữ lại ăn Tết dần sao? Hạ Mộng không quan tâm đến cái gì mà người già với cả trưởng bối, cô phải để mẹ cô giải tỏa được phiền muộn và oán hận đã tích tụ nhiều năm.
Hồ Bảo Quân không thể thoát khỏi sự kiềm chế của Hạ Mộng, tức giận quát to:
- Đồ bại hoại, dám đối xử với bà già ta như thế này, mày chết không được tử tế, mày đáng bị người ta giả mạo.
Hạ Mộng làm như không quen mụ ta:
- Nhìn những điều xấu xa mà bà đã làm thử xem, bà đáng bị đánh.
Cơn giận của Tiết Minh Nguyệt bốc lên, bà bất chấp lao vào đánh mụ ta.
Hồ Bảo Quân rên rỉ, chửi rủa, nhưng không có cách nào tránh được số phận bị đánh đập của mụ.
Thẩm Lâu và Hạ Tiêu ở một bên liếc nhìn nhau.
Thẩm Lâu thật sự không ngờ rằng Hạ Mộng và mẹ cô nhìn bề ngoài giống như một người hiền lành, tốt bụng như vậy, lại có thể ra tay đánh một bà già, nhưng quả thực mẹ nó quá kích thích.
Hạ Tiêu nhớ ra em gái từng nói đã đánh Tần Văn Văn một trận nhừ tử, khi đó hắn còn tưởng rằng Tần Văn Văn có thể bị em gái đánh hay tát vài cái, bây giờ nhìn thấy cảnh này thì hắn đã tin.
Tiết Minh Nguyệt vừa thở hổn hển vừa đánh người, Hạ Mộng cảm thấy đã đủ rồi mới buông mụ ta ra.
Hồ Bảo Quán bị đánh đau đến mức không há miệng kêu được. Mụ ta đã sống đến từng tuổi này, còn chưa bao giờ ăn đau như vậy, thế mà người đánh mụ lại là cái đồ tang môn tinh này, là người mụ vẫn sỉ nhục trước đây. Cuối cùng mụ ta ngồi bệt trên mặt đất, vỗ chân khóc lớn:
- Tao sẽ kiện mày, mày dám đánh lão tử, đồ trời đánh này.
Hạ Mộng lạnh lùng, thản nhiên nói:
- Chúng ta đã cắt đứt quan hệ với bà, sợ cái gì? Bà làm những chuyện xấu xa kia, đánh bà là còn nhẹ. Tôi nói cho bà biết, từ khi đánh bà chúng ta đã không quan tâm cái gì, bà có thể kiện nếu muốn.
Hồ Bảo Quân đánh không lại Hạ Mộng, mắng cũng không xong, làm sao mụ ta dám kiện, mụ và Hạ Huy đều chưa có hộ khẩu, nếu không xử lý được thì rất dễ mất nhiều hơn được. Giờ cháu trai đã xin được việc làm, mỗi tháng có thể kiếm được tiền, đi làm thêm một thời gian nữa là thành công nhân, mụ ta không muốn trở về quê.
Mặc cho Hồ Bảo Quân khóc lóc, Hạ Mộng và những người khác không hề sợ hãi.
Nhân viên trong nhà khách cũng ở tại đây, chuyện này lại xảy ra vào sáng sớm vì vậy họ liền vây quanh xem náo nhiệt, sau đó lại nghe được Hạ Mộng nói rõ ràng mọi chuyện, họ cũng chỉ trỏ lên án Hồ Bảo Quân.
- Sao có thể có người thân như vậy.
- Đúng là chỉ có người này, cháu gái bị kẻ khác mạo danh đi học đại học, mà bà ta lại đứng về phía kẻ mạo danh, nói dối trước mặt phóng viên.
- Nhà ai có bà nội như vậy đúng là xui tám đời, cũng may là cắt đứt quan hệ.
Mọi người xem náo nhiệt, mồm năm miệng mười chỉ chỉ trỏ trỏ Hồ Bảo Quân, làm mụ tức muốn thăng thiên.
- Tất cả các người đều cùng một bọn.
Có người không vui nói:
- Cái bà già này, bà nói gì vậy, nếu chúng tôi giúp đỡ nói vài câu công đạo là một đám, vậy còn bà cùng cái người giả mạo kia cùng một bọn sao bà không nói tới?
- Đuối lý đi, bà không sợ người con trai đã khuất của bà ban đêm hiện về bóp cổ bà sao?
Hồ Bảo Quân vẫn là người thế hệ trước, rất sợ hãi mấy thứ này. Mụ chịu đựng cơn đau đứng dậy, phủi bụi bặm trên người, cuối cùng mắng thêm vài tàn nhẫn, mới không cam tâm rời đi.
Hạ Mộng chắc chắn không để yên việc này, nhà họ Tần bị buộc phải sử dụng Hồ Bảo Quân, đủ để chứng minh cậu của Tần Văn Văn đang luống cuống, rối loạn không biết phải làm cái gì.
Hạ Mộng cố gắng thuyết phục Thẩm Lâu:
- Anh Thẩm, bọn họ có thể còn có chiêu sau, hay là anh về nhà chúng tôi đi, anh đến đây vì chuyện của tôi, chúng tôi không thể để anh gặp chuyện gì được, chúng tôi sẽ cảm thấy rất có lỗi.
Thẩm Lâu thực ra không muốn ở nhà của Hạ Mộng vì nhiều nguyên nhân, nhưng bây giờ mọi chuyện đã đến mức này, ở nhà khách sợ không yên ổn được nên đành miễn cưỡng trở về phòng thu dọn đồ đạc, sau đó đi đến nhà họ.
Trên đường trở về, Thẩm Lâu và Hạ Tiêu đi bộ, còn Hạ Mộng thì đạp xe chở Tiết Minh Nguyệt.
Tiết Minh Nguyệt im lặng ngồi sau xe, hiện tại tâm trạng bà rất phức tạp, bà sống nửa đời người, động thủ với người già vẫn là lần đầu tiên. Khi còn sống ở quê, mụ ta luôn hướng về đứa con thứ hai kể cả khi bà sinh con trai vẫn phải chịu đựng sỉ nhục hết lần này đến lần khác, dù tức giận hay oan ức thế nào, bà cũng không bao giờ nghĩ, hay làm bất cứ điều gì với mụ ta. Nhưng hết lần này đến lần khác mụ ta động đến giới hạn của bà, hiện tại còn đến trước mặt phóng viên Thẩm đổi trắng thay đen, giống như hợp tình hợp lý, Tiết Minh Nguyệt còn cảm thấy hai bên thái dương nhảy dựng lên.
Bà không hề hối hận đã đánh mụ ta, mà chỉ cảm thấy phun ra trọc khí dồn nén nhiều năm, thậm chí còn có chút hối hận đã không làm nó nó sớm hơn, nếu không thì bà đã chẳng ăn nhiều đau khổ trong nhiều năm như vậy.
Hạ Mộng biết mẹ cô hôm nay đã dùng hết sức lực rồi, cô vỗ vỗ đôi tay bên hông mình nhẹ giọng hỏi:
- Mẹ, mẹ thấy khá hơn chưa?
Tiết Minh Nguyệt biết con gái lo lắng sợ bà bị tức giận hại thân thể, xúc động nói:
- Đã nhiều năm rồi, chưa bao giờ cảm thấy vui sướng như vậy, nhưng mà không biết đến khi cô của con biết mẹ đánh bà ta sẽ có phản ứng gì.
Hạ Mộng hiểu mẹ cô là người hiền lành, lại thương già mến trẻ, hôm nay nổi điên đánh người già chắc chắn là bị tức điên rồi:
- Mẹ, mẹ muốn làm gì thì làm, nghĩ nhiều vậy làm gì? Cô con muốn nghĩ gì cũng được. Đời người cũng chỉ sống có mấy chục năm, nháy mắt cái là hết rồi, con cảm thấy chỉ cần mẹ sống thư thái là được rồi, quản người khác nghĩ gì làm gì, con mong mẹ từ giờ thoải mái mà sống.
Tiết Minh Nguyệt nghe thấy lời này của con gái cũng cảm thấy có đạo lý, giống như hạ quyết tâm, vỗ vỗ vào tấm lưng mảnh khảnh của Hạ Mộng:
- Được rồi, nghe lời con.
Hạ Mộng mỉm cười hài lòng, đạp mạnh hơn.
Lãnh Dịch Minh từ trên núi xuống, đến nhà khách mới biết được Thẩm Lâu đã chuyển đến nhà Hạ Mộng, vì vậy hắn vội vàng trở lại.
Tiết Minh Nguyệt rất thích Lãnh Dịch Minh, thấy hắn quay lại, liền hỏi han ân cần nửa ngày, lúc sau mới đi nấu cơm cho bọn họ.
Sau bữa tối, ba mẹ con Hạ Mộng ở trong đông phòng, Lãnh Dịch Minh và Thẩm Lâu ở tây phòng, hai người đóng cửa trò chuyện.
- Mấy ngày nay cậu lên núi thế nào, nói thật đi.
Lãnh Dịch Minh bất đắc dĩ cười:
- Kỳ thật chụp được ít phong cảnh linh tinh, hoàn cảnh cũng khá tốt, nhưng lại gặp một chút chuyển nhỏ.
Thẩm Lâu bị hắn khơi dậy lòng hiếu kỳ:
- Đừng úp úp mở mở nữa, mau nói.
Lãnh Dịch Minh nói ngắn gọn về chuyện của em gái Mai Hồng Diệp.
Thẩm Lâu ban đầu là sửng sốt, sau đó nhịn không được muốn cười:
- Cậu đó, thật là có diễm phúc nha.
Lãnh Dịch Minh xoa trán:
- Đừng nháo, đấy mà là diễm phúc sao? Nhưng tớ không hưởng nổi, nếu không phải nể mặt mũi Hạ Bằng……
Thẩm Lâu thu hồi cợt nhả, nghiêm túc nói:
- Hạ Mộng cùng người nhà bọn họ đều không tồi, nhưng người con dâu kia, chỉ sợ ngày sau……
Cho dù Thẩm Lâu không nói ra, Lãnh Dịch Minh biết nửa câu cuối kia của hắn là muốn nói gì.
- Đúng vậy, cưới vợ phải cưới hiền, người vợ này của Hạ Bằng nhìn không ra điểm tốt.