Hạ Huy đến nhà của Hạ Hồng Anh báo tin Hồ Bảo Quân bị Tiết Minh Nguyệt cùng Hạ Mộng đánh. Hạ Hồng Anh nghe vậy vội vã đi theo hắn đến nơi mà bọn họ hiện đang ở tạm. Khi nhìn thấy những vết thương trên mặt, trên người Hồ Bảo Quân, nước mắt của bà ta tự nhiên rơi xuống như mưa. Bà ta cảm thấy cho dù mẹ bà ta có làm bao nhiêu chuyện sai trái đi chăng nữa, bà ấy cũng chỉ là người già, sao có thể đánh một bà lão như vậy được?
- Chị dâu và Hạ Mộng sao có thể tàn nhẫn như vậy?
Hồ Bảo Quân nhìn thấy Hạ Hồng Anh khóc, mụ ta liền biết con gái đang cảm thấy có lỗi với mụ, ngay lập tức khóc lóc thảm thiết nói:
- Anh Tử, ta thực sự không ngờ, một người sắp xuống lỗ như ta lại bị hai mẹ con bọn họ khinh dễ, bị ăn đánh, nếu không nhớ đến con, ta cũng không muốn sống nữa.
- Mẹ, mẹ đừng nói như vậy.
Hạ Hồng Anh rất khó chịu, vội vàng lấy khăn tay từ trong túi quần ra lau nước mắt cho mụ ta.
Hồ Bảo Quân lau nước mắt hai lần rồi thở dài:
- Ta thật nhịn không nổi nữa, khi còn ở quê, chị dâu con còn không dám nói lại ta, bây giờ anh cả của con đi rồi, không ai có thể trị được cô ta nữa rồi. Đầu tiên là đoạn tuyệt quan hệ, hiện tại còn dám động thủ đánh mẹ chồng, còn con nhãi Hạ Mộng kia không biết học rộng biết nhiều thế nào, không chỉ đánh ta mà còn khống chế ta, để cho mẹ nó đánh. Sớm biết nó vô tình vô nghĩa như thế này, thì lúc nó mới sinh ra ta đã ném nó ra sau núi rồi.
Đối với việc chị dâu cùng cháu gái đã làm, Hạ Hồng Anh ngoài khiếp sợ ra vẫn là khiếp sợ. Đặc biệt là Hạ Mộng, từ sau khi con bé tỉnh lại giống như thay đổi thành một con người khác, không chỉ cái miệng nhỏ đặc lợi hại hơn mà bây giờ còn có thể tàn nhẫn đánh cả bà nội của mình. Nhưng sau khi tỉnh táo lại, bà ta nghĩ tới nguyên do mọi chuyện lúc đó như thế nào, bởi vì chị dâu cũng là người phân rõ phải trái, không thể không nói lời nào đã xông vào đánh.
- Hạ Huy nói được một nửa, con nghe cũng không rõ ràng, chị dâu vì sao đánh mẹ?
Trong đôi mắt tam giác của Hồ Bảo Quân có chút chột dạ, trầm mặc một hồi mới nói:
- Còn có thể vì cái gì, trách ta đi tìm người phóng viên kia.
Hạ Hồng Anh đột nhiên không còn gì để nói, khỏi phải nói, bà ta cũng đoán được chắc chắn là định nói dối gì đó với phóng viên. Đừng nói là Tiết Minh Nguyệt cùng Hạ Mộng, ngay cả chính bà ta nghe được còn cảm thấy tức giận.
- Mẹ, mẹ nghĩ cái gì vậy, mẹ thừa hiểu Hạ Mộng sau Tết mới biết chuyện nó bị kẻ khác mạo danh, làm gì có chuyện con bé biết từ lâu, rồi còn chuyện thương lượng đòi tiền nữa, thật vớ vẩn, nào có người làm bà nội nào như vậy.
Hồ Bảo Quân vẻ mặt đau khổ:
- Ta cũng là không có biện pháp nào, sau đó ta thực sự hối hận, nhưng người cần mặt mũi, không tranh bánh nóng không tranh khẩu khí, cho nên ta mới không trở về. Sau đó, nhà họ Tần tìm bọn ta cũng đưa cho bọn ta một khoản tiền, sau đó tìm cho Đại Huy một công việc, mục đích để ta đi nói với mọi người là bọn họ đã biết về chuyện mạo danh trước đây. Ta cũng biết mình không nên nói dối kiểu này, nhưng lúc đó là không biết gì, chỉ nghĩ là bọn họ dù sao cũng phải nghỉ học, vài câu nói dối chắc không ảnh hưởng gì, vậy nên ta mới nghe theo sắp xếp của bọn họ. Sau khi Đại Huy đi làm, nó nói qua một thời gian nữa là nó có thể trở thành công nhân, được đăng ký hộ khẩu ở đây, anh hai con chỉ có một đứa con trai là nó, mục đích của chúng ta đến đây cũng chỉ vì những thứ này, con thử nói xem một bà già như ta có thể làm gì.
Hạ Hồng Anh có thể thấy được những khó khăn mà mẹ bà ta nói, nhưng cho dù là vậy thì bà ta vẫn không đồng ý với cách làm của mụ.
- Cho dù là như vậy thì mẹ cũng không thể hùa cùng bọn họ nói dối người khác, mẹ làm như vậy thì nhà chị dâu phải làm sao? Nếu không xảy ra chuyện này, Hạ Mộng cũng sẽ không tìm phóng viên về đây.
- Con nói thật sao, bọn họ bởi vì những lời của ta mới tìm phóng viên?
Hồ Bảo Quân không nghĩ tới mọi chuyện sẽ thành như thế này.
Hạ Hồng Anh dùng sức gật đầu:
- Như vậy mà mẹ còn có thể nói dối? Mẹ lại còn đi tìm phóng viên, bọn họ nhất định là tức giận đến mức không chịu nổi.
Hồ Bảo Quân vỗ đùi hét lên:
- Cho dù có tức giận đến đâu cũng không thể đánh ta được. Mặc kệ thế nào thì ta cũng là trưởng bối, cũng là mẹ chồng, bà nội, cũng là do anh cả con không còn, nếu anh cả con còn sống, tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại chuyện này, cho là có, chắc chắn sẽ trút giận cho ta.
- Quan trọng là anh cả đã mất rồi không phải sao? Mẹ đừng nói những lời này nữa, dù sao chị dâu cùng Hạ Mộng đánh mẹ là sai, nhưng đó là do mẹ làm không đúng.
Hạ Hồng Anh vừa nói xong, Hồ Bảo Quân ngay lập tức không vui, mụ ta bảo cháu trai đi tìm con gái mụ không phải vì điều này.
- Mày đi đi, mày muốn nói chuyện thay cho hai mẹ con nhà nó, chứ không muốn báo thù cho tao, vậy từ nay sống chết của tao không cần mày phải lo lắng.
Hạ Hồng Anh trong lòng đặc biệt khó chịu, vừa rơi nước mắt vừa thuyết phục:
- Mẹ là mẹ con, con có thể không quan tâm đến sống chết của mẹ sao? Nghe nói bây giờ Tần Văn Văn bị điên rồi, lại có phóng viên ở đây, mẹ nên về với con càng sớm càng tốt, vạn nhất ngày nào đó bọn họ cảm thấy hai người không còn giá trị lợi dụng, chắc chắn sẽ đối phó hai người.
Hồ Bảo Quân lại khịt mũi khinh thường hừ một tiếng:
- Bây giờ công việc của Đại Huy ổn rồi, chúng tao cũng có chỗ ở, tao không muốn về nhà mày, còn phải xem sắc mặt người khác.
Cuối cùng, Hạ Hồng Anh cũng không thuyết phục được Hồ Bảo Quân, bà ta không còn cách nào khác đành khóc lóc bỏ đi.
Bà ta đi đến con phố gần nhà, nhưng không có trực tiếp về nhà, mà đến nhà Tiết Minh Nguyệt.
Hạ Mộng và mọi người đều đã trải chăn đệm chuẩn bị đi ngủ, kết quả thấy được Hạ Hồng Anh với đôi mắt đỏ au vì khóc, đi tới.
Trong nháy mắt không cần hỏi cũng biết nguyên do mọi chuyện như thế nào.
- Em thật không nghĩ tới các người có thể đánh bà ấy, cho dù bà ấy có phạm phải sai lầm lớn như thế nào, cũng không thể động thủ, bà ấy chỉ là một người già, nếu truyền ra ngoài, người ta làm sao có thể quan tâm đến các người? Còn có Hạ Mộng, một cô gái, cho dù lớn lên có đẹp đi chăng nữa cũng có thể gả đi sao? Có nhà ai đồng ý lấy một người con dâu bất hiếu đánh chửi người già?
Trong lòng Tiết Minh Nguyệt lập tức lo lắng, hối hận, bà thì không sao, nhưng con gái bà thì không được, nếu thật sự ảnh hưởng đến hôn nhân đại sự của nó, thì người làm mẹ này thật đúng là...
Sắc mặt Hạ Tiêu cũng cũng thay đổi.
Hạ Mộng căn bản không quan tâm tới việc có thể gả được hay không, nếu cô không gặp được nửa kia của mình thì cô sẽ sống với mẹ mãi như vậy cũng không có sao. Nhưng thấy phản ứng của mẹ, cô vội vàng nắm lấy tay mẹ trấn an rồi nháy mắt với anh hai.
- Cô, cháu có kết hôn hay không, cũng không nhọc cô lo lắng, nhưng cô đã biết chuyện bà ta bị đánh thì có lẽ đã biết đầu đuôi tất cả mọi chuyện rồi đúng chứ? Bà ta là người già, nhưng cô nhìn bà ta có giống một người già không? Tất cả những việc mà bà ta đã làm, nếu cháu mang ra nói với người khác thì ai cũng phải thốt lên đây chắc chắn không phải là chuyện mà một người bà nội làm. Còn có nhiều năm như vậy, bà ta chỉ coi chú hai nhà họ Hạ là con ruột, còn với ba cháu một chỗ tốt cũng không có, cho nên rốt cuộc ba cháu có phải con ruột của bà ta hay không cũng không chắc được.
Hạ Hồng Anh bị Hạ Mộng làm cho xấu hổ đến mức phải hít thở thật sâu mấy hơi mới lấy lại được giọng nói của mình:
- Con nhóc này đừng có nói nhảm, tại sao ba cháu lại không phải là con ruột của bà ấy.